CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Từ Lam Khiết lôi kéo góc áo Diệp Huyền Tần, nói: “Diệp Huyền Tần, đừng giám định.”

“Em không để ý những châu báu này là thật giả, chỉ cần là anh tặng em vậy là đã đủ rồi.”

Diệp Huyền Tần cười cười: “Lam Khiết, đồ thật chính là đồ thật, đồ giả chính là đồ giả. Anh đưa em đồ thật, lại bị người ta ngộ nhận là đồ giả, anh nuốt không trôi cơn giận này.”

“Người giám định, anh chắc chắn không muốn giám định?”

Người giám định không nhịn được nói: “Tôi đã giám định qua hết rồi, dây chuyền vàng kia là hàng nhái dỏm vàng cát, giá trị khoảng 1 triệu.”

“Anh đi ra ngoài nhanh đi, đừng ép tôi gọi bảo vệ tới.”

Diệp Huyền Tần nhíu mày, từ một đống đồ trang sức bên trong lấy ra một chuỗi dây chuyền: “Vừa nãy anh giám định chuỗi này?”

Người giám định: “Đúng vậy.”

Diệp Huyền Tần tiện tay ném chuỗi dây chuyền vàng đi: “Xin lỗi, sợi dây chuyền vàng kia không phải của tôi.”

Trần Hạ Lan bỗng nhiên vỗ đầu một cái, nói: “Tôi nhớ ra rồi, chuỗi dây chuyền vàng này là do tôi tự mình mua.”

“Hừ, dây chuyền vàng là thứ đáng giá tiền nhất trong đống đồ trang sức. Nhưng mà dây chuyền vàng này cũng vào không được mắt của người giám định, chớ nói chi là những khác đồ trang sức rồi.”

Diệp Huyền Tần nhìn người giám định nói: “Anh xác định những thứ này là đồ không ai muốn, đồ bỏ đi?”

Người giám định nổi giận: “Anh rốt cuộc là đã xong chưa?”

“Được, tôi sẽ giám định cho anh một chút.”

Nói xong, anh ta tiện tay cầm lên một sợi dây chuyền kim cương, lung tung liếc mắt nhìn, liền vứt về trên bàn: “Đồ giả, tác phẩm rởm, là hàng nhái hàng mỹ nghệ, lần này anh tuyệt vọng rồi đi.”

Phụt!

Trần Hạ Lan nở nụ cười.

Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Hi vọng anh có thể kiên trì đến cuối cùng.”

Nói xong, Diệp Huyền Tần lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.

“A lô, Thẩm Ngọc Hàn, nhân viên giám định của cô nói dây chuyền kim cương Đế Vương Chi Tâm mà cô đưa cho tôi là đồ giả.”

“Ừ, hiện tại tôi đang ở Châu Báu Hoàng Gia chi nhánh Tân Hải, chính anh nhìn mà làm đi.”

Sau khi nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

Người giám định và nhân viên bán hàng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, tiện đà bùng lên cười to.

“Ha ha, tôi không nghe lầm chứ, vừa nãy anh gọi cho tổng giám đốc Hàn của chúng tôi?”

“Chỉ bằng một người rách nát quê mùa, còn tệ hơn ăn mày như anh mà có thể gọi điện cho tổng giám đốc của chúng tôi sao. Anh nói tổng giám đốc của chúng tôi quen biết anh sao, điều đó chính là sỉ nhục lớn nhất đối với cô ấy.”

“Dây chuyền kim cương Đế Vương Chi Tâm này năm đó chỉ bán mười bộ, tất cả đều ở trong tay vương công quý tộc.”

“Anh nói anh cầm Đế Vương Chi Tâm trong tay? Quỷ cũng không tin anh nói.”

Trần Hạ Lan cũng một mặt đắc ý: “Năm đó ngay cả 1 tỷ quà cưới anh cũng không rút không ra được thì làm sao có thể mua được Đế Vương Chi Tâm chứ!”

“Anh coi chúng tôi làm kẻ ngu si để lừa gạt sao?”

“Nếu Đế Vương Chi Tâm này là thật thì tôi sẽ ăn nó tại chỗ.”

Diệp Huyền Tần mỉm cười: “Mỏi mắt mong chờ.”

Lúc này, một ung dung hoa quý, phục trang đẹp đẽ thiếu phụ vội vã từ trên lầu đi xuống.

Người tới, chính là quản lý của cửa hàng trang sức này Thương Lan Ngọc.

Người giám định và nhân viên bán hàng lập tức đứng nghiêm, cung kính cùng đối phương chào hỏi: “Chào bà Ngọc.”

Không nghĩ tới Thương Lan Ngọc xông lên liền trực tiếp cho người giám định một cái tát: “Đồ không ra gì, con mẹ nó dám đắc tội với bạn bè của tổng giám đốc Hàn, làm hại tổng giám đốc Hàn vừa nãy gọi điện thoại đến chửi rủa tôi một trận.”

Đùa gì vậy?

Mọi người có mặt tại đó đều bối rối!

Người giám định đắc tội bạn bè của tổng giám đốc Hàn?

Tôi… mẹ nó, một người trẻ tuổi người dáng mạo tầm thường trước mặt này thật là bạn bè của tổng giám đốc Hàn?

Vừa nãy, anh thật sự gọi điện thoại cho tổng giám đốc Hàn?

Không thể nào, chuyện này không thể nào!

Người giám định không chịu tin tưởng, vội vàng nhỏ giọng hỏi: “Quản lý Ngọc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bạn bè của tổng giám đốc Hàn là vị nào?”

Thương Lan Ngọc hung tợn trừng mắt người giám định, mắng: “Chờ một lúc bà đây lại tính sổ với anh.”

Nói xong, bà ta một mặt áy náy nhìn mấy người Diệp Huyền Tần, Trần Hạ Lan mấy người: “Xin hỏi, vị nào là Diệp Huyền Tần, anh Tần?”

Diệp Huyền Tần nói: “Chính là tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi