CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Diệp Huyền Tần vội hỏi: “Lam Khiết, là ai đã ra tay với chúng ta vậy?”

Từ Lam Khiết lắc đầu: “Cá Nhỏ không có nói.”

“Hợp đồng hợp tác của tập đoàn chúng ta bị hủy bỏ như vậy, nhất định là có người đứng sau giật dây.”

“Em phải tranh thủ thời gian trở về công ty một chuyến mới được.”

Từ Huy Hoàng thở dài rồi nói: “Lam Khiết, thật sự không được, từ bỏ dự án này đi, tuyệt đối đừng mạo hiểm.”

“Chỉ cần con và Huyền Tần có thể bình an thì bố và mẹ con đã thấy đủ rồi.”

Từ Lam Khiết gật đầu.

Diệp Huyền Tần nói: “Lam Khiết, anh sẽ đi cùng với em.”

Từ Lam Khiết: “Được.”

Đi đến cửa, Diệp Huyền Tần đột nhiên quay đầu lại nói với vợ chồng Từ Huy Hoàng: “Bố mẹ yên tâm đi, có con ở đây, sẽ không sao đâu.”

Ừ!

Hai người nghiêm túc gật gật đầu, trong lòng cũng an tâm hơn nhiều.

Không biết tại sao, bọn họ luôn cảm thấy Diệp Huyền Tần có thể giải quyết nguy cơ lần này một cách hoàn mỹ.

Dù sao từ trước đến giờ Huyền Tần chưa bao giờ khiến bọn họ phải thất vọng.

Trên đường đến công ty, hai người tìm hiểu tình huống kỹ hơn qua điện thoại với Trình Hạ Vũ.

Thì ra lần này kẻ giật dây nhà đầu tư chấm dứt hợp tác là cậu cả của nhà họ Trịnh giàu có, Trịnh Hà!

Nhà họ Trịnh là hàng xóm sát vách Tân Hải, nhà giàu số một ở thành phố Giang.

Mà việc làm ăn của thế giới ngầm ở thành phố Giang cũng bị nhà họ Trịnh nắm gọn trong tay, có thể nói là cả hai giới hắc bạch đều ăn sạch.

Điểm mấu chốt nhất chính là chị ruột của cậu cả Trịnh Hà nhà họ Trịnh là bà xã của Thẩm Hải, Trịnh Mỹ Linh!

Hiểu rõ tình hình, Từ Lam Khiết cảm thấy tuyệt vọng.

“Xong rồi, lần này không còn chút hi vọng nào.”

“Tình Yêu Khuynh Thành vốn là tài sản của nhà họ Thẩm, một bên là em vợ Trịnh Hà, một bên là người xa lạ, nhất định ông Hải sẽ giao quyền xây dựng cho em vợ rồi.”

Diệp Huyền Tần an ủi: “Yên tâm đi Lam Khiết, ông ta không dám làm vậy đâu.”

Ông ta không dám, chứ không phải là “Sẽ không”.

Từ Lam Khiết dở khóc dở cười: “Sao anh có thể tự tin đến như vậy. Em hỏi anh, anh có một tỷ, anh sẽ cho bạn bè của mình, hay là tùy tiện cho một người xa lạ?”

Diệp Huyền Tần nhếch miệng cười: “Hỏi hay lắm.”

“Rốt cuộc là cho ai, còn phải xem người xa lạ đó có thân phận gì.”

Từ Lam Khiết: “Không phải là anh cảm thấy năng lực của mình còn mạnh hơn ông Hải chứ hả, ngay cả ông Hải cũng phải sợ anh hả?”

Diệp Huyền Tần: “Đúng vậy.”

Từ Lam Khiết: “Ha ha.”

Diệp Huyền Tần: “…”

Bọn họ nhanh chóng đến công trường xây dựng dự án.

Dừng xe xong, Diệp Huyền Tần nói: “Em đến phòng điều hành trước đi, anh có chút chuyện phải đi xử lý, lát nữa sẽ qua đó sau.”

Từ Lam Khiết gật đầu, vội vàng chạy đến phòng điều hành của dự án.

Diệp Huyền Tần tìm được Sói Hoang đang chuyển gạch.

Sói Hoang phát hiện Diệp Huyền Tần đến, mừng rỡ vội vàng xông đến: “Anh, cuối cùng anh cũng đến gặp em. Anh thấy em làm công việc như thế này có hài lòng không?”

Diệp Huyền Tần hỏi: “Sói Hoang, anh hỏi cậu, cậu muốn đến Tân Hải nhận chức hả?”

Sói Hoang gật đầu: “Ừ, là do lão chó chết của nhà họ Phạm sắp xếp.”

“Vừa hay em cũng muốn ở lại nhận chức, vậy thì sau này có thể theo anh đi lăn lộn rồi.”

Diệp Huyền có chút đăm chiêu: “Không biết nhà họ Phạm an bài như vậy có liên quan gì đến Hồ Thanh Sơn không.”

“Trước tiên cứ im lặng theo dõi thôi.”

“Đúng rồi, cậu muốn tổ chức lễ chào đón ở Tình Yêu Khuynh Thành hả?”

Sói Hoang cảm thấy mơ hồ: “Lễ chào đón? Không có ai chào đón em cả.”

Diệp Huyền Tần: “Không nói những cái khác, Tình Yêu Khuynh Thành này, cậu không được sử dụng, ít nhất là không được sử dụng đầu tiên.”

“Sau khi Tình Yêu Khuynh Thành xây dựng xong, anh sẽ cầu hôn chị dâu của cậu ở đây.”

Sói Hoang mừng rỡ: “Thật sao? Anh, rượu mừng của anh Sói Hoang này nhất định phải uống ba lít mới được!”

Nhưng vào lúc này, Trình Hạ Vũ lại chạy tới: “Anh rể, sao anh còn ở đây.”

“Anh mau đến phòng điều hành xem một chút đi, phòng điều hành loạn đến lên trời luôn rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi