Tờ giấy này ghi lại thời thanh xuân của Diệp Huyền Tần.
Đó là thời kì u mê của anh.
Viết thư tình cho chị Nhã Mẫn.
Nét chữ nguệch ngoạc, ngây thơ, nhưng tình cảm bày tỏ lại vô cùng trong sáng.
Anh hì hì cười ngây ngô: “Chị Nhã Mẫn, trả lại cho em đi, khi đó còn nhỏ bồng bột không hiểu chuyện…”
“Nghĩ lại hay.” Chị Nhã Mẫn lấy lại thư tình: “Lá thư tình này, chị còn chuẩn bị cho em dâu của chị xem đó.”
Ha ha!
Tiếng cười nói vang vọng khắp cả phòng.
Ngày tiếp theo, sau khi ăn sang xong, Diệp Huyền Tần liền tạm biệt rời đi.
Một nhà ba người, vui vẻ cùng nhau tiễn.
Không ít hàng xóm láng giềng biết tin cũng đến cửa làng tiễn Diệp Huyền Tần.
Sau khi anh lên xe liền vội vã đi, không quay đầu lại.
Anh lo lắng nếu như quay đầu lại sẽ không buông được chị Nhã Mẫn.
Sau khi anh rời đi, chị Nhã Mẫn trở về phòng, khóc như mưa.
Cô cầm chặt lá thư vào lòng, nghẹn ngào mãnh liệt: “Tam Tần, chị, cũng yêu em.”
“Nhưng mà, chị không xứng với em. Thật xin lỗi…”
Cùng lúc đó.
Ở nhà của Triệu Quý và Triệu Long.
Ngày hôm qua, thể diện của hai người trước cả làng đã bị ném đi rồi, sau này cũng không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
Hơn nữa, dự án đó bây giờ là do Nhã Mẫn trông coi, cô ta khẳng định sẽ đá mình ra khỏi bộ phận đó, cuộc sống sau này cũng trở thành vấn đề lớn.
Hai người mặt mày ủ rũ, bữa sáng cũng không ăn, chỉ là cứ mãi hút thuốc.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Triệu Long lại reo.
Anh ta lấy điện thoại ra nhìn một cái, ngay lập tức mắt liền sáng lên.
Là thế lực ngầm ở thành phố Giang phát một “Lệnh truy nã”
Mà đối tượng truy nã, chính là Diệp Huyền Tần.
“Người cung cấp được manh mối của Diệp Huyền Tần, một lần thưởng 2 tỷ 50 triệu. Người phát hiện được hành tung, trực tiếp tặng thưởng 4 tỷ 100 triệu.”
Triệu Long vui mừng khôn xiết: “Cha, chúng ta có cơ hội báo thù rồi!”
Không nghĩ rằng vừa mới nói xong, Triệu Quý đã tát Triệu Long một bạt tai: “Biến mẹ mày đi, còn báo thù!”
“Diệp Huyền Tần là người nhà họ Diệp ở thủ đô, ta trả thù nó chính là lấy trứng chọi với đá.”
“Mày muốn chết thì mẹ nó cũng đừng lôi cha mày theo!”
“Tao cảnh cáo mày, lần sau còn gây sự nữa, mẹ nó trước tiên hãy mở to con mắt lên nhìn cho kĩ.”
Triệu Long uất ức: “Cha, muốn trả thù Diệp Huyền Tần không cần chúng ta phải động thủ đâu.”
“Có người muốn giết chết Diệp Huyền Tần, ta có thể hoàn toàn mượn đao giết người.”
Mặt Triệu Quý đầy vẻ kinh ngạc nói: “Hả, là ai, dám động đến Diệp Huyền Tần.”
Triệu Long nói: “Gấu Đen! Anh Gấu!”
“Cái gì” Tâm tình của Triệu Quý rõ ràng phấn chấn lên: “Anh Gấu Đen? Ông trùm xã hội đen ở thành phố Giang của mình?”
“Ha ha, Diệp Huyền Tần, mày chọc ai không chọc, gan trời mới chọc đến anh Gấu, lần này mày không muốn cũng phải chết rồi.”
“Dù mày là người nhà họ Diệp ở thủ đô thì đã làm sao?”
“Nước xa không cứu được lửa gần, cường long khó áp được bọn rắn độc!”
“Long con, nhanh mang hành tung của Diệp Huyền Tần báo cáo đi.”
Triệu Long vội vàng gật đầu, liên lạc cho đại ca của anh ta là “Chó Đen”
Chó Đen sau khi nghe chuyện này cũng hưng phấn liên hồi.
“Ha ha, mẹ kiếp, Long à mày làm rất tốt nha. Đây là cơ hội phát tài của chúng ta.”
“Chờ đó, anh lập tức đi báo cáo.”
Chó Đen ngay lập tức đem manh mối này thông báo cho đại ca của anh ta.
Đại ca đó lại đem manh mối này thông báo với đại ca của hắn.
Cứ như vậy liên tiếp bảy tám vòng, manh mối này cuối cùng cũng truyền tới tai Gấu Đen.
Gấu Đen nghe xong, mắt lộ ra ý muốn giết người!
“Hừ, họ Diệp đó, cuối cùng cũng tìm được mày.”
“Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày.”
“Nhưng mà, thằng đó hiện tại ở làng Nghĩa Tân, nó muốn đến chỗ trung tâm thành phố, ở đó đường xá đông đúc, ồn ào náo nhiệt không tiện ra tay.”
“Truyền lệnh xuống, nghĩ cách mang Diệp Huyền Tần dẫn tới bến tàu Đông Giang bỏ hoang. Sau khi thành công, thưởng 35 tỷ.”