CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Diệp Huyền Tần hiếu kì nói: “Nơi này sửa xe được sao? Tôi thấy nên là bãi rác thải mới đúng chứ.”

“Người sửa xe đâu? Bảo ông ta ra đây đi.”

Triệu Quý cùng Triệu Long sắc mặt trở nên u ám, hằn lên vẻ mặt độc ác.

“Anh Gấu, ra đây đi.”

Bốp bốp bốp!

Một trận vỗ tay vang lên, ngay sau đó, một bóng người từ phía sau đống công trình phế thải kia đi ra.

“Hoan nghênh hoan nghênh, cuối cùng đợi được mày đến rồi.”

Không ai khác, chính là Gấu Đen.

Triệu Quý cùng Triệu Long gấp rút nghênh đón: “Anh Gấu, chúng ta mang người tới rồi.”

Gấu Đen gật đầu hài lòng một cái: “Ừm, làm việc không tệ. Yên tâm, tiền thưởng một đồng cũng không thiếu cho hai đứa bây.”

Triệu Quý cùng Triệu Long mừng rỡ: “Cám ơn anh Gấu, cám ơn anh Gấu.”

Diệp Huyền Tần cười tủm tỉm nhìn Triệu Quý cùng Triệu Long: “A a, không nhìn ra, hai người còn thật biết đóng kịch đó.”

Triệu Quý cười lạnh nói: “Hừ, Diệp Huyền Tần, mày mẹ kiếp bớt nói nhảm đi.”

“Hôm qua mày ức hiếp bọn tao như thế nào, hôm nay bọn tao sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần.”

Diệp Huyền Tần nhún vai: “Vậy phải xem mấy người có bản lĩnh hay không đã.”

Gấu Đen chủ động xen vào nói: “Thành phố Giang hoan nghênh anh Tần đại gia đến chơi.”

Diệp Huyền Tần nhìn Gấu Đen: “Mày lại là ai nữa?”

Gấu Đen: “Tao là Gấu Đen, anh em trên giang hồ để mắt đến, đều gọi tao một tiếng anh Gấu.”

Diệp Huyền Tần gật đầu một cái: “Ừm, dáng người đúng là giống gấu đen. Đúng rồi, áo cà sa của Đường Tăng là bị mày trộm đi nhỉ.”

Gấu Đen sửng sốt: “Trộm cà sa cái gì? Mày có ý gì?”

Diệp Huyền Tần: “Yêu quái gấu đen trộm cà sa đó.”

Gấu Đen: “…”

Mẹ kiếp…

Triệu Long giận dữ: “Diệp Huyền Tần, mày ăn nói hàm hồ.”

“Anh Gấu là ông trùm xã hội đen ở thành phố Giang, sao sẽ lại đi trộm cà sa? Vậy thì rớt giá rồi”

Gấu Đen: “…”

Đi chết con mẹ mày đi.

Hắn ta tung một cước đạp Triệu Long lộn mèo ra đất, cười lạnh nói: “Hừ, người ngoài đồn Diệp Huyền Tần vô cùng kì diệu, chẳng qua chỉ có như vậy thôi.”

“Ngoảnh đầu lại, còn không phải là tùy tiện bị tao lừa tới nơi này, chịu trừng phạt sao?”

Diệp Huyền Tần có ý cười: “Mày có nghĩ tới một loại khả năng khác hay không?”

“Liệu có phải là tao cố ý muốn tới chỗ này hay không chứ?”

“Thậm chí, người phát truyền đi tin tức tao một mình đến thành phố Giang, cũng là tao?”

Gấu Đen: “Chậc chậc, xem ra mày thật tự tin mà.”

“E rằng, mày vẫn không biết tình cảnh hiện tại của mình. Tốt lắm, tao sẽ cho mày xem một chút, tình huống hiện tại của mày.”

“Tụi bây, ra đây đi.”

Rầm rầm! Truyện được cập nhật nhanh mỗi ngày, Bên trong kho hàng vang lên âm thanh huyên náo lung tung.

Ngay sau đó, từ phía sau công trình phế thải chạy ra vô số người.

Ít nhất là 500 người.

Những tên này vây quanh toàn bộ kho hàng, trước cửa lại là 30, 40 tên giỏi đánh đấm, đảm bảo ngay cả một con ruồi cũng không qua được.

Gấu Đen cười lạnh một tiếng: “Sao hả, bây giờ biết sợ chưa?”

“Ngoan ngoãn quỳ xuống, buông tay chịu trói, nói không chừng tao sẽ cho mày một con đường sống.”

Nhưng sắc mặt của Diệp Huyền Tần không đổi, vẫn ung dung tự tại: “Tụi bây đây là đang mời quân vào hũ?”

“Vừa may, hôm nay tao sẽ vào từng hũ để bắt ba ba.”

Anh lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho Sói Hoang: “Đã tìm thấy hung thủ trộm cà sa, ở bến tàu bỏ hoang Đông Giang, nhanh chóng đến đi.”

Sói Hoang: “Rõ.”

Gấu Đen cười lạnh một tiếng: “Ha ha, bây giờ gọi viện binh, không còn kịp nữa rồi.”

“Đàn em của mày một khi bước vào thành phố Giang, tao đảm bảo sẽ không còn đường về.”

Diệp Huyền Tần lắc đầu một cái: “Ai nói với mày, tao sẽ gọi cho đàn em.”

Gấu Đen có chút sửng sốt: “Vậy mày gọi điện thoại cho ai?”

Diệp Huyền Tần: “Sĩ quan Trấn Huy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi