CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Trịnh Quốc Khánh nói: “Yên tâm đi, cha đã dặn dò Gấu Đen, tận lực giữ lại một hơi thở của nó.”

“Đến lúc đó, con có thù báo thù, có oán báo oán.”

Trịnh Hà mừng rỡ: “Cám ơn cha”

Trịnh Mỹ Linh cũng nói: “Cha, giải quyết xong Diệp Huyền Tần, con muốn hung hăng dạy dỗ lão Thẩm Hải một chút.”

“Cái thứ không biết xấu hổ, lại dám đánh con, con nhất định phải để ông ta trả giá lớn.”

Vừa nhắc tới Thẩm Hải, Trịnh Quốc Khánh cũng là giận không có chỗ phát tiết: “Ban đầu cha thật là bị mù rồi mới có thể gả con cho hắn, càng không nên nâng đỡ hắn đến mức như bây giờ.”

“Tên chó chết, cho ăn no xong rồi quay lại cắn chủ!”

“Yên tâm đi, lần này cha muốn hắn phải tán gia bại sản, ở đầu đường xó chợ, quỳ xin người khác bố thí.”

Trịnh Mỹ Linh cười nói: “Hừ, chúng ta sớm nên mỉa mai lão khốn đó. Từ lúc lão khốn đó trở thành người giàu nhất Tân Hải liền quên mất bản thân là chó trong nhà chúng ta.”

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Trịnh Quốc Khánh: “Vào đi.”

Thư kí của ông ta dáng vẻ gấp rút đi tới: “Ông Khánh, có chuyện không hay rồi, có chuyện không hay rồi.”

Trịnh Quốc Khánh thái độ bình tĩnh, mặt không biến sắc.

Đối với ông ta mà nói, chỉ cần không phải là kế hoạch vây quét thất bại, những chuyện khác đều không phải là chuyện lớn.

Mà năm trăm người vây quét một mình Diệp Huyền Tần, làm sao có thể thất bại!

Ông ta lạnh giọng nói: “Xảy ra chyện gì?”

Thư kí: “Ông Khánh, kế hoạch vây quét, thất bại rồi!”

Cái gì!

Trịnh Quốc Khánh nhảy lên một cái: “Thất bại? Tuyệt đối không thể nào”

Thư kí nói: “Năm trăm tên xã hội đen tham gia vây quét, toàn bộ đều mất liên lạc.”

“Hơn nữa, ba trăm tên côn đồ ở Tân Hải đã chiếm đoạt địa bàn ngầm ở thành phố Giang của chúng ta.”

“Chúng ta, hoàn toàn mất đi quyền điều hành thế giới ngầm ở thành phố Giang rồi.”

Cái gì!

Cái gì!

Trịnh Quốc Khánh nghe qua như sét đánh ngang tai, đầu óc ngẩn ra.

Cả người ông ta bỗng nhiên run rẩy, cánh tay che ở ngực, chậm rãi khuỵu xuống trên đất.

“Không hay rồi, mau gọi người tới đi, bệnh tim của ông Khánh tái phát rồi.”

Diệp Huyền Tần nổ máy xe Mini EV của Triệu Quý, quay trở lại số 324 đường Huyền, nơi có chiếc xe Santana cũ nát.

Chiếc Santana vẫn ở đó, không có người trộm mất.

Cho dù để trên đường lớn cũng không có người trộm, đủ thấy giá của chiếc Santana này rốt cuộc tệ như thế nào.

Nhưng mà, Diệp Huyền Tần không có ý định đổi nó.

Không phải vấn đề tiền bạc, quan trọng nó đã ở bên cạnh giúp đỡ vợ anh hơn mười năm rồi, vì họ mà che gió che mưa, anh quý trọng “anh bạn già” này.

Diệp Huyền Tần lấy điện thoại di động ra, gọi cho Sở Trương.

“Sở Trương, tôi bảo cậu mang bánh xe tới, đã mang chưa?”

Sở Trương ngượng ngùng cười cười: “Xin lỗi nha anh Tần, tôi mãi lo chuyện chiếm đóng địa bàn ngầm ở thành phố Giang, quên mất chuyện bánh xe rồi.”

Không nghĩ tới Diệp Huyền Tần lại đột nhiên giận dữ nói: “Cười? Anh vậy mà vẫn có thể cười thành tiếng.”

“Buông bỏ chính sự không làm, lại đi ưu tiên lo đến chuyện địa bàn ở thành phố Giang.”

“Bánh xe cùng với địa bàn thành phố Giang, cái nào quan trọng hơn tự anh trong lòng không rõ sao?”

Một câu tra hỏi này khiến cho Sở Trương lờ mờ không rõ.

Tôi biết chứ, tôi đương nhiên là biết rõ rồi, dĩ nhiên không còn nghi ngờ gì nữa là địa bàn thành phố Giang quan trọng rồi.

Nhưng mà nghe giọng của Diệp Huyền Tần, hình như là chuyện bánh xe quan trọng hơn…

Quả nhiên, anh Tần là tư tưởng cao siêu, bọn tôi ở đây chỉ biết ngưỡng mộ kính mến.

Sở Trương gấp rút nói xin lỗi: “Anh Tần thật xin lỗi, là tôi sai rồi.”

“Nhưng mà anh yên tâm, tôi ngay lập tức chạy đến đón anh. Cả chiếc Santana kia, tôi sẽ cho người sửa chữa, sau đó đưa về cho anh.”

Diệp Huyền Tần lúc này mới nguôi giận đi một chút: “Ừm, nhanh đến chỗ của tôi, 324 đường Huyền.”

Không quá lâu sau đó, một chiếc xe sang trọng chạy đến, dừng lại bên chỗ chiếc xe Santana.

Đem hai chiếc xe ra so sánh, chiếc Santana càng lộ ra thêm vẻ xấu xí cũ nát.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi