Từ Lam Khiết hết cách, không thể làm gì khác hơn bèn nói: “Được rồi được rồi được rồi, chị mang tấm hình đó gửi qua máy tính của em trước đi.”
“Muah…” Từ Nam Huyên hôn Từ Lam Khiết một cái: “Chị cũng biết em gái chị hiểu chị nhất mà.”
Cô ta mang hình gửi vào trong máy tính của Từ Lam Khiết.
Mở hình trong máy vi tính, phóng đại ra to thêm vô số lần.
Từ Lam Khiết chỉ nhìn một cái, nhất thời ngây người.
Bóng lưng này, nhìn rất quen!
Đây…đây không phải là bóng lưng của Diệp Huyền Tần sao?
Cô cùng Diệp Huyền Tần sớm tối bên nhau, đối với bóng lưng của anh thật sự không thể nào quen thuộc hơn nữa.
Từ Nam Huyên, mỹ nhân xinh đẹp nhất thành phố Giang, anh hùng trái đất của chị ấy, là chồng mình?
Chuyện khôi hài, lớn chuyện rồi.
Nhìn thần sắc Từ Lam Khiết có gì đó không bình thường, Từ Nam Huyên vội hỏi: “Lam Khiết, em sao vậy?”
Từ Lam Khiết hít một hơi thật sâu: “Nam Huyên, em… em có thể là biết người này.”
Cái gì!
Từ Nam Huyên kinh hãi nhảy cẫng lên, kích động đến sắp khóc: “Mau nói cho chị biết, anh ấy là ai? Hiện tại lập tức dẫn chị đi gặp anh ấy!”
“Tối nay chị phải động phòng với anh ấy, aaaaa”
Từ Lam Khiết hít sâu một hơi: “Đây khả năng chính là bóng lưng của chồng em Diệp Huyền Tần.”
Đoàng!
Nghe qua như sét đánh ngang tai, một phát trực diện khiến Từ Nam Huyên không kịp phản ứng, đặt mông ngồi phịch trên ghế sofa: “Chồng…chồng em?”
“Không… không thể nào, nhất định là em nhận nhầm rồi.”
“Đúng rồi, Lam Khiết, chồng em là làm gì vậy? Cậu ta có thể chịu được ngàn người quân lính quỳ lạy sao?”
Từ Lam Khiết lắc đầu một cái: “Anh ấy thực ra là nhân viên bán hàng dưới quyền của em, mặc dù năng lực xuất chúng nhưng cũng không tới mức khiến ngàn quân lính quỳ lạy đâu.”
Phụt!
Từ Nam Huyên bật cười, vẻ mặt lo âu nhanh chóng bị quét sạch: “Ha ha, chị đã nói là em nhầm rồi.”
“Chồng em là một nhân viên bán hàng, cậu ta có thêm mười kiếp nữa cũng không đạt được trình độ như anh hùng trái đất của chị đâu.”
Từ Lam Khiết như có điều nghĩ ngợi nói: “Ừm ừm, có thể là em nhầm rồi, cả hai chắc đơn thuần chỉ là bóng lưng giống nhau thôi.”
Từ Nam Huyền chợt nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Lam Khiết, em vừa mới nói, chồng em là nhân viên bán hàng dưới quyền của em?”
Từ Lam Khiết gật đầu: “Đúng vậy, thế nào?”
Lại không nghĩ tới Từ Nam Huyền bùng nổ ngay tại chỗ: “Làm nhân viên bán hàng cho em, nói trắng ra là ăn bám em rồi!”
“Lam Khiết, em quá đáng rồi nha. Chị ủy thác kì vọng vào em nhiều như vậy, nhưng em vậy mà lại tìm một người đàn ông ăn bám! Em là có lỗi với kỳ vọng của chị rồi đó!”
“Em rể của Từ Nam Huyên này, không nói có thể so được với anh hùng trái đất của chị, chí ít cũng phải là người có thể nuôi cả nhà bọn em.”
“Nhưng bây giờ, lại là em nuôi cậu ta…tức chết chị rồi, ly dị, nhất định phải ly dị.”
Từ Lam Khiết vội vàng giải thích: “Nam Huyên, thật ra thì không phải như chị nghĩ đâu, năng lực của anh ấy thật ra rất cứng cỏi..”
Từ Nam Huyên: “Năng lực cứng cỏi hơn nữa thì có ích lợi gì? Chỉ có thể khiến em ở trên giường hưởng thụ được hơn xíu thôi, xuống giường rồi, còn không phải là ăn thịt của em, uống máu của em sao.”
Từ Lam Khiết dở khóc dở cười, Từ Nam Huyên đối với hai chữ “năng lực” này hiểu sai nghĩa rồi.
Cô vội nói: “Nam Huyên, chị hiểu lầm ý em rồi.”
“Thật ra thì nhân viên bán hàng cũng chia cấp bậc…Đúng rồi Nam Huyên, chị cũng không phải là một nhân viên bán hàng sao?”
“Nghe nói mình chị chính là nuôi một nửa dòng họ, lại không phải là dòng họ nuôi chị. Diệp Huyền Tần cũng là như thế.”
Từ Nam Huyên: “Nhân viên bán hàng cậu ta làm sao có thể so với nhân viên bán hàng như chị được.”
“Chị bàn dự án, hợp đồng đầu tư đơn vị đều là tính hàng trăm tỷ.”
“Đúng rồi, thành phố Giang có một dự án đầu tư du lịch ở làng Nghĩa Tân em có biết không? Chị gần đây cũng đang đàm phán với người đứng ra tổ chức, sẽ rất nhanh có thể lấy được hợp đồng hợp tác đó thôi.”
“Diệp Huyền Tần có thể bàn được hợp đồng dự án 3500 tỷ sao?”