CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Từ Nam Huyên ngay lập tức có chút luống cuống, vội vàng biện giải cho chính bản thân mình: “Không phải đâu… Ông ơi, ý cháu không phải như vậy đâu.”

“Ông hiểu nhầm cháu rồi, ý cháu muốn nói là, có lẽ ông vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện.”

“Theo cháu biết, Tập Đoàn Diệp Linh là do Từ Lam Khiết tự mình gây dựng bằng hai bàn tay trắng, không hề dựa vào danh tiếng của nhà họ Từ.”

“Hơn nữa, cả nhà bọn họ đã bị trục xuất khỏi gia tộc, thế nên sao có thể ỷ lại vào danh tiếng nhà chúng ta.”

“Vì tập đoàn này mà Từ Lam Khiết tốn bao nhiêu công sức, em ấy phải thức khuya dậy sớm, hao tâm tổn sức cho nó, có thể nói em ấy còn coi trọng nó hơn cả tính mạng mình nữa.”

“Chúng ta không có lý do gì tự nhiên tranh giành công sức của người ta như vậy có phải là quá vô lý không.”

Từ Hiên Thắng vẫn không nói gì, đứa cháu mà ông ta hết mực yêu quý lúc này lại chống lại lời ông ta.

“Từ Nam Huyên, cô câm miệng đi, đừng có cố biện minh cho chính mình nữa, rõ ràng là cô đang nghi ngờ quyết định của ông.”

“Nhà họ Từ chúng ta có thể phát triển như bây giờ hoàn toàn là nhờ sự lãnh đạo anh minh sáng suốt của ông.”

“Riêng điều này đã có thể nói lên quyết định của ông luôn chính xác đến nhường nào, cô có tư cách gì mà nghi ngờ chứ.”

“Rõ ràng là cô không suy nghĩ cho nhà họ Từ.”

Từ Hiên Thắng nhìn Từ Đức Lương, ánh mắt ông ta tràn đầy tán thưởng.

Những câu này của Từ Đức Lương quả thật khiến ông ta vừa ý.

Từ Nam Huyên vội vàng giải thích: “Không phải, thật sự là tôi chỉ nói sự thật thôi.”

Từ Đức Lương phản bác: “Sự thật cái rắm ý.”

“Cô nghĩ mình hiểu chuyện hơn cả bố của Từ Huy HSo? Ngay cả bố của Từ Huy Hoàng cũng muốn sáp nhập Tập đoàn Diệp Linh, cô có tư cách gì mà phản đối chứ.

Từ Nam Huyên nhìn Từ Hiên Lâm, vẻ mặt cô ta vô cùng kinh ngạc.

Không ngờ người ông này lại thông đồng với người ngoài để đối phó với cháu mình… Thật đúng là khiến người ta ngạc nhiên.

Từ Đức Lương vẫn không chịu buông tha, hùng hùng hổ hổ dọa người: “Từ Nam Huyên, bây giờ không nói chuyện của Tập đoàn Diệp Linh nữa.”

“Tôi hỏi cô một chút, cô cầm một khoản tiền lớn của công ty để đi đàm phán hạng mục du lịch Nghĩa Tân, hiện tại tiến triển thế nào rồi?”

Nhắc tới chuyện này, Từ Nam Huyên lại có chút khẩn trương.

Cô ta hít sâu một hơi, nói qua loa: “Hiện giờ vẫn chưa nắm chắc được.”

Từ Đức Lương lại nói tiếp: “Đương nhiên là tôi biết cô chưa nắm được hạng mục.”

“Tôi đang hỏi cô là tiến triển thế nào rồi.”

“Dùng một khoản tiền lớn như vậy, không nói đến toàn bộ hạng mục thì ít nhất cũng có quen biết với tổng phụ trách chứ.”

“Bây giờ cô có thể liên hệ với người tổng phụ trách hạng mục không?”

Từ Nam Huyên lại càng khẩn trương hơn.

Vốn dĩ cô ta đã nói chuyện ổn thỏa với người phụ trách là quản gia Diệp rồi.

Thế nhưng không ngờ hạng mục đó lại bất ngờ đổi chủ, hơn nữa cô ta cũng không biết hiện giờ ai nắm quyền tổng phụ trách.

Nói cách khác, bây giờ cô ta như phải bắt đầu lại từ đầu…

Cho nên làm sao có thể giải thích cho bọn họ đây?

Từ Đức Lương vẫn cố tình chất vấn cô ta: “Từ Nam Huyên, mời trả lời câu hỏi cua tôi.”

Từ Nam Huyên bất đắc dĩ đành phải nói sự thật ra: “Vốn dĩ tôi đã rất quen thuộc với quản gia Diệp, người trước đó nắm quyền tổng phụ trách, thậm chí đã lên kế hoạch để hợp tác bước đầu rồi.”

“Nhưng không ngờ giữa chừng lại gặp bất trắc, hạng mục tạm thời đổi chủ, tôi cũng không rõ người nắm quyền tổng phụ trách hạng mục là ai…”

Nghe thấy vậy, Từ Đức Lương chanh chua nói: “Nói cách khác, hạng mục này lại phải bắt đầu từ con số 0?”

“Vậy tất cả chi phí trước đó đều đổ sông đổ bể hết sao?”

Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng đây đều là sự thật, Từ Nam Huyên bất đắc dĩ gật đầu.

“Cô nói dối!” Đột nhiên từ Đức Lương tức giận: “Nếu không phải do tôi biết được sự thật thì chắc cũng sẽ bị cô lừa bởi mấy lời nói vớ vẩn này!”

Từ Nam Huyên ngay lập tức phản bác: “Lời tôi nói đều là sự thật!”

Từ Đức Lương lại nói: “Sự thật? Nhưng sự thật mà tôi biết lại khác hoàn toàn với những gì cô nói.”

Vẻ mặt Từ Hiên Thắng cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Đức Lương, mau nói sự thật mà cháu biết đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi