CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Diệp Huyền Tần nói: “Sẵn sàng đồng ý.”

Từ Hiên Thắng nói: “Vậy thì tốt, nếu như hợp đồng này là giả, anh phải giao toàn bộ công ty của Từ Lam Khiết cho tôi.”

Mọi người đều vô cùng khâm phục.

Không hổ là con dê đầu đàn nhà họ Từ, vừa khôn ngoan vừa quyết đoán.

Ông ta đúng là một con sói đội lốt người.

Từ Lam Khiết nghe vậy thì vô cùng tức giận, vội vàng ngăn Diệp Huyền Tần lại.

“Diệp Huyền Tần, tuyệt đối không được đồng ý.”

“Anh cũng biết, vì Tập đoàn Diệp Linh mà Từ Lam Khiết trả giá bao nhiêu, không ăn không ngủ suốt bao nhiêu ngày, cả người đều gầy rộc đi.”

“Đừng có nhất thời hồ đồ mà hủy hoại tiền đồ của Từ Lam Khiết, không đáng chút nào.”

Từ Nam Huyên cũng trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tần, ý bảo anh không thể nào đồng ý.

Có điều, Diệp Huyền Tần phải khiến bọn họ thất vọng rồi.

“Được, tôi đồng ý.”

Cả Từ Lam Khiết, Từ Huy Hoàng và Từ Nam Huyên đều ngây người ra, cả người từ đầu đến chân đều lạnh toát.

Còn những người nhà họ từ ở Thành phố Giang lại vui mừng ra mặt.

Xem ra chồng của Từ Lam Khiết, không những không có bản lĩnh mà ngay cả đầu óc cũng không được bình thường.

Hạng mục du lịch nghĩa tân đầu tư đến hơn một trăm triệu đô, cho dù tài sản nhà anh có lớn thế nào cũng không thể chống đỡ được.

Hơn nữa, Từ Lam Khiết vẫn luôn phủ nhận rằng công ty của cô không có liên quan gì tới hạng mục này.

Diệp Huyền Tần là một kẻ ăn bám, một mình anh sao có thể giành được hạng mục này? Đúng là khiến người ta cảm thấy nực cười.

Từ Nam Huyên tức giận tới nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Huyền Tần, anh là ma quỷ sao?”

“Anh biến mất ngay bây giờ đi có được không?”

Diệp Huyền Tần không thèm để ý tới Từ Nam Huyên, anh nói với Từ Hiên Thắng: “Nếu hợp đồng này là thật, vậy thì vị trí của ông phải nhường cho vợ tôi.”

Đám người lại một lần nữa chỉ trích Diệp Huyền Tần, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng bất mãn.

Tên này đúng là to gan, không ngờ lại nhằm vào cả nhà họ Từ.

Đúng là không coi nhà họ Từ ra gì cả.

Hơn nữa, cho dù giao nhà họ Từ cho anh, liệu anh có thể quản lý được không?

Có điều, Từ Hiên Thắng lại không hề do dự mà đồng ý luôn: “Được, nói lời phải giữ lấy lời.”

Theo như ông ta thấy, thắng thua của trận đấu này chẳng có gì phải bàn cãi.

Rõ ràng Diệp Huyền Tần sớm muộn gì cũng sẽ phải giao Tập đoàn Diệp Linh cho ông ta.

Ông ta đưa hợp đồng cho quản gia ở bên cạnh: “Quản gia, cầm lấy bản hợp đồng này tới trụ sở của hạng mục Nghĩa Tân xác định thật giả.”

Người quản gia cười trừ một tiếng: “Ông chủ, việc này không phải thừa thãi sao, cần gì phải xác định thật giả nữa chứ?”

Từ Hiên Thắng nói: “Làm người thì phải biết điều. Nếu tên nhóc này muốn chết vậy thì phải khiến anh ta chết được nhắm mắt, không thể để anh ta chết oan được.”

Người quản gia gật gật đầu: “Vâng.”

Ông ta cầm bản hợp đồng rời đi.

Từ Hiên Thắng lại nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục.”

“Chờ một chút.” Diệp Huyền Tần lên tiếng nhắc nhở: “Chúng tôi ngồi ở đâu?”

Đám người mỉa mai cười.

Có thể cho mấy người tiến vào đã là điều vinh hạnh rồi.

Vậy mà còn muốn ngồi ăn với chúng tôi… Nghĩ bản thân mình đáng giá vậy sao, đúng là không biết tự lượng sức mình?

Từ Liên quát lớn nói: “Tôi còn chưa có tư cách ngồi xuống thì các người có tư cách gì mà ngồi chứ.”

Từ Hiên Thắng nói: “Từ Huy Hoàng, trông chừng con rể ông cho tốt đi, đừng khiến người ta xấu mặt.”

Từ Huy Hoàng thở dài một hơi, nói: “Diệp Huyền Tần, bỏ đi, chúng ta đứng cũng được.”

“Trước đây chúng ta cũng đều đứng.”

Diệp Huyền Tần lắc đầu nói: “Đó là trước kia.”

“Bây giờ, con đã là con rể của mọi người, nên mọi người không thể thua kém ai cả.”

“Từ Hiên Thắng, mau mang mấy cái ghế tới đây cho chúng tôi, hoặc là bảo mấy người tránh ra nhường chỗ cho chúng tôi.”

Từ Hiên Thắng giận dữ nón: “Anh là cái thá gì mà dám ra lệnh cho tôi chứ.”

Diệp Huyền Tần đáp lại: “Ồ, vậy xem ra là ông không chuẩn bị chỗ ngồi?”

“Được thôi, vậy mọi người cùng đứng đi.”

Nói rồi, Diệp Huyền Tần vung tay một cái, một cây kìm màu bạc lập tức bắn ra.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi