CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Bước chân Diệp Huyền Tần không ngừng lại: “Bảo quản lý của các người ra đây gặp tôi.”

Hai tên bảo an ngay lập tức nổi giận: “Con mẹ nó chứ, tôi cảnh cáo anh lần cuối cùng, mau cút đi!”

Diệp Huyền Tần vẫn kiên định bước về phía trước.

Hai tên bảo vệ không nói thêm lời nào, trực tiếp xông lên muốn đánh Diệp Huyền Tần.

Có điều, Diệp Huyền Tần vừa vung hai tay lên đã có thể túm được hai cánh tay của hai tên bảo vệ ném bọn chúng sang một bên.

Hai người họ thở không ra hơi.

Còn dám đánh người ở đây, đây là nơi để gây chuyện sao.

“Người đâu, mau tới đây, có người tới gây sự.”

Mọi người trở nên xôn xao!

Đám người nghe được động tĩnh bắt đầu sôi nổi xông lên, vây quanh Diệp Huyền Tần.

Những người ở bên ngoài nhìn qua cửa kính kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.

Bọn họ đã quá xem nhẹ sự điên cuồng của Diệp Huyền Tần rồi.

Vừa rồi anh nói năng linh tinh cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi, giờ còn phát điên tới mức đánh nhau trong đó!

Thanh niên này sẽ chết sớm thôi.

Cả nhà Từ Lam Khiết đều ngây người ra, cả người không khỏi run lên.

Rốt cuộc Diệp Huyền Tần muốn làm cái gì chứ!

Sức mạnh của anh chủ yếu tập trung ở Thành phố Tân Hải.

Thế nhưng anh lại gây chuyện ở Thành phố Giang… Rốt cuộc anh muốn bành trướng đến mức nào nữa.

Lần này, coi như xong rồi.

Từ Lam Khiết phục hồi tinh thần, cô hùng hổ tiến vào bên trong: “Dừng tay, các người dừng tay lại, đừng có đánh nhau nữa.”

Từ Nam Huyên kéo lấy tay Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, em điên rồi, bây giờ em vào đó cũng không giúp được gì đâu, thậm chí còn làm hại chính mình nữa.”

“Bình tĩnh bình tĩnh, để chị nghĩ cách, chị sẽ nghĩ cách…”

Tuy nói rằng Từ Nam Huyên rất coi thường Diệp Huyền Tần nhưng dù sao anh cũng là người đàn ông mà em gái cô ta yêu nhất, cô ta cũng không muốn Diệp Huyền Tần chết để em gái cô ta phải đau lòng.

Từ Huy Hoàng mím chặt môi, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên ông đi tới trước mặt Từ Hiên Thắng, quỳ sụp xuống: “Chú hai, cầu xin chú hãy giúp Diệp Huyền Tần.”

“Chỉ cần chú chịu giúp Diệp Huyền Tần, tập đoàn Diệp Linh sẽ là của chú.”

Từ Lam Khiết cũng vội vã gật đầu: “Đúng thế, ông hai, cầu xin ông ra tay giúp đỡ.”

“Nếu ông có thể cứu Diệp Huyền Tần một mạng thì Tập đoàn Diệp Linh sẽ là của ông.”

Từ Hiên Thắng lạnh nhạt nói: “Đừng quên tôi đã có một cuộc trao đổi với Diệp Huyền Tần rồi. Tập đoàn Diệp Linh sớm muộn cũng sẽ vào tay tôi, tôi còn cần các người đưa à?”

Vẻ mặt người nhà Từ Lam Khiết đầy tuyệt vọng.

Từ Hiên Thắng là hy vọng cuối cùng của nhà bọn họ nhưng ông ta không chịu ra tay giúp đỡ, vậy thì e là lần này Diệp Huyền Tần chắc chắn sẽ phải chết rồi.

“Có điều, nể tình chúng ta đều cùng họ Từ…” Từ Hiên Thắng bỗng nhiên đổi giọng.

Cả nhà Từ Lam Khiết lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy mong chờ.

“Lát nữa khi Diệp Huyền Tần bị đánh chết, tôi sẽ để anh ta chết dễ dàng một chút, không cần phải quá đau khổ.”

Sắc mặt Từ Lam Khiết một lần nữa trầm xuống.

Cô cắn răng nói: “Dù phải chết tôi cũng sẽ chết cùng anh ấy.”

Nói rồi, cô chạy thẳng vào khách sạn.

Thấy vậy, Từ Nam Huyên sợ hãi ôm chặt lấy Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, em không thể vào đó. Nếu vào đó em cũng sẽ phải chết.”

“Chúng ta cùng nghĩ cách, chắc chắn sẽ có cách, nhất định sẽ có cách…”

Bên trong khách sạn, Diệp Huyền Tần bị hơn hai chục tên vây đánh.

Diệp Huyền Tần lạnh nhạt nói: “Bảo Bạo Long tới gặp tôi.”

Đám thuộc hạ kia lập tức nổi giận.

“Con mẹ nó chứ, mày là cái thá gì mà dám gọi thẳng tên đại ca Long.”

“Bây giờ dập đầu xin lỗi rồi tự đánh mình mười cái, sau đó bồi thường ba tỷ đồng tiền thuốc men thì bọn tao sẽ tha mạng cho mày.”

“Nếu không thì đừng có trách bọn tao không khách khí.”

Diệp Huyền Tần thở dài nói: “Thứ lỗi, các người đúng là không có tư cách để chạm vào tôi.”

“Thằng điên này.” Một tên đầu trọc nổi giận quát: “Tao sẽ cho mày xem xem thế nào là có tư cách.”

“Các anh em, xông lên.”

“Chờ một chút.” Bỗng nhiên một người đeo kính hô lên: “Đừng ra tay vội.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi