CHIẾN THẦN PHONG VÂN

“Chắc chắn là Diệp Huyền Tần mượn danh tiếng nhà họ Từ chúng ta mới có thể vào được.”

“Vừa rồi các người cũng thấy đấy, Từ Đức Lương cháu tôi có quen với anh Kha ở khách sạn nên đã nhờ vả anh ấy, chắc chắn là tên Diệp Huyền Tần này thừa nước đục thả câu.”

“Đi, chúng ta cũng đi vào.”

Mọi người ngẫm lại cảm thấy lời Từ Hiên Thắng nói cũng có lý.

Diệp Huyền Tần chắc chắn đã nói dối rằng mình là người nhà họ Từ, nhân viên trong đó để mặt Từ Đức Lương nên mới cho Diệp Huyền Tần ở lại dùng cơm trong phòng cao cấp.

Không hổ là một trong bốn gia tộc mạnh nhất Thành phố Giang, năng lực này chắc chắn là có thể.

Có điều, tên đeo mắt kính lại duỗi tay ngăn cản Từ Hiên Thắng: “Đợi đã, các người không được phép vào.”

“Dựa vào cái gì chứ.” Từ Hiên Thắng trừng mắt nhìn.

Tên đeo mắt kính nói: “cá người không có tư cách để vào, được chưa?”

Phụt!

Trong đám người bỗng nhiên có một người bật cười.

Đúng là không khác gì tự vả vào mặt mình.

Vừa rồi còn nói Diệp Huyền Tần mượn danh tiếng nhà họ Từ mới có thể tiến vào.

Vậy mà không ngờ, nhà ông ta còn chẳng có tư cách để tiến vào, mượn danh tiếng cái con khỉ.

Khuôn mặt của Từ Hiên Thắng lập tức trở nên đỏ bừng.

Tên đeo mắt kính dẫn cả nhà Từ Lam Khiết tiến vào, những người khác cũng lập tức theo sau.

Hiện tại bọn họ có thể chắc chắn rằng Diệp Huyền Tần chính là đại ca mới của thế giới ngầm ở Thành phố Giang, thái độ đối với nhà Từ Lam Khiết đột nhiên thay đổi, trở nên nịnh nọt và khách khí hơn hẳn.

Thậm chí còn hết lời xin lỗi vì trước đây đã xúc phạm họ.

Vẻ mặt Từ Nam Huyên ngây ra, nhỏ giọng hỏi: “Lam Khiết, tên họ Diệp đó thật sự là đại ca thế giới ngầm của Thành phố Giang sao?”

“Chắc chắn là nhầm rồi, không phải anh ta là một tên ăn bám sao?”

Từ Lam Khiết cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra: “Em… em cũng không biết nữa. Trước nay Diệp Huyền Tần vẫn luôn ở Thành phố Tân Hải, chưa từng tới Thành phố Giang.”

“Không đúng, mấy ngày trước anh ấy đúng là có tới Thành phố Giang một chuyến, có điều chỉ là tới để đón người, hai ngày sau đã trở về…”

“Chỉ trong thời gian hai ngày đã có thể thâu tóm được Thành phố Giang… chuyện này sao có thể chứ.”

“Bỏ đi, chúng ta vào trong rồi hỏi Diệp Huyền Tần.”

Từ Nam Huyên lập tức đáp lại: “Được, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy.”

“Tên ăn bám đó không thể nào là đại ca thế giới ngầm của Thành phố Giang được.”

Từ Lam Khiết dở khóc dở cười: “Em nói này, Nam Huyên sao chị lại không ưa anh ấy vậy chứ.”

Từ Nam Huyên hừ một tiếng: “Hừ, chị chính là không thích anh ta đấy.”

“Đường đường là một người đàn ông mà lại đi ăn bám, chị khinh.”

“Không thể nào so sánh với anh hùng trái đất của chị được.”

Từ Lam Khiết bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”

Bên này, Bạo Long sắp xếp bàn ăn trong phòng cao cấp cho Diệp Huyền Tần sau đó lập tức bị đuổi ra ngoài.

Diệp Huyền Tần không hy vọng khi anh dùng cơm với người nhà lại có người ngoài ở đây.

Bạo long vừa ra tới đã đụng mặt Kha.

Cũng không phải Kha nào khác mà chính là “Anh Kha” trong miệng Từ Đức Lương.

Kha nhìn thấy Bạo Long, vội vàng chạy tới: “Anh Long, cuối cùng cũng tìm được anh.”

Anh ta tìm Bạo Long là muốn nhờ vả Bạo Long châm chước cho người nhà họ Từ vào trước những người khác.

Nếu có thể thành công, anh ta sẽ có được một khoản tiền từ nhà họ Từ.

Cho tới bây giờ anh ta vẫn không biết rằng “Đại ca” đã đi vào thì những người khác cũng có thể vào, chỉ có duy nhất nhà họ Từ bị ngăn ở bên ngoài.

Bao Long nói: “Cậu tới đúng lúc lắm Kha, tôi có nhiệm vụ này giao cho cậu.”

“Lát nữa, cậu phải hầu hạ người nhà họ Từ cho tốt, nếu không thì cậu không xong với tôi đâu.”

Bạo Long nói “người nhà họ Từ” chính là để chỉ người nhà Từ Lam Khiết.

Thế nhưng Kha lại không hiểu được, anh ta tưởng rằng người mà Bạo Long nhắc tới là người nhà họ Từ ở Thành phố Giang.

Anh ta ngây người ra hỏi: “Anh Long, sao lại thế? Anh có quen biết với người nhà họ Từ sao?”

Bạo Long nói: “Phí lời, nhà họ Từ là người nhà của đại ca tôi.”

Nghe vậy, Kha sợ ngây cả người ra.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi