Ánh mắt Từ Hiên Thắng sắc bén nhìn Diệp Huyền Tần: “Diệp Huyền Tần, anh thật to gan!”
“Dám giả danh nhà họ Từ ở thành phố Giang chúng tôi, tội không thể tha.”
Vẻ mặt Diệp Huyền Tần lạnh lùng: “Ai cho phép ông vào.”
Từ Đức Lương hét lên: “Xàm xí, đương nhiên là chủ nhân nơi này. Ông chủ bí ẩn vừa khôi phục thế giới ngầm của thành phố Giang mời chúng tôi vào.”
Từ Nam Huyên kinh ngạc: ” Diệp Huyền Tần không phải là chủ nơi này sao?”
Từ Đức Lương chế nhạo: “Từ Nam Huyên, em ăn bao nhiêu đều dồn vào ngực hết rồi hả? Đồ không có não.”
“Anh ta chỉ là đồ ăn bám vô dụng thôi, làm sao có khả năng thu mua lại thế giới ngầm thành phố Giang.”
Từ Nam Huyên chất vấn: “Nhưng mà, nếu anh ta không phải chủ nơi này, làm sao anh ta có thể vào được.”
Từ Đức Lương: “Hừ, đang chuẩn bị giải quyết xong chuyện này với anh ta đây này.”
“Hiện tại chúng ta đã xác nhận chủ nơi này chính là người thân của chúng ta. Khi nãy Diệp Huyền Tần hẳn là mạo danh người nhà họ Từ ở thành phố Giang chúng ta để vào, bởi vậy mới được coi như khách quý.”
“Tên đeo kính vừa rồi ngăn chúng ta lại không biết ta là người nhà họ Từ ở thành phố Giang chân chính, Diệp Huyền Tần là tên giả mạo.”
Những gì Từ Đức Lương nói là có cơ sở, và Từ Nam Huyên tin vào điều đó.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Huyền Tần: “Anh … Anh… đồ dối trá, tôi biết ngay là anh đang gian dối mà.”
“Tôi nói mà, một tên ăn bám, không nuôi nổi chính bản thân mình, làm sao có thể nuôi được nhiều anh em trong thế giới ngầm của thành phố Giang được.”
“Anh không chỉ vô dụng bất tài, mà anh còn ngưỡng mộ sự hư vinh phù phiếm, thật ghê tởm.”
Từ Lam Khiết nhìn Diệp Huyền Tần mặt đầy nghi hoặc: “Diệp Huyền Tần, những gì bọn họ nói là thật sao?”
Diệp Huyền Tần cười thần bí: “Nếu em tin thì là thật, không tin thì đương nhiên là giả.”
Câu trả lời mập mờ này khiến gia đình Từ Lam Khiết thất vọng.
Tất cả họ đều nghi ngờ Diệp Huyền Tần có tội nên mới trả lời không chắc.
Từ Hiên Thắng giễu cợt: “Còn không chịu thừa nhận? Vậy được thôi, đợi chút chúng tôi sẽ chứng minh cho các người xem.”
Chẳng mấy chốc, cô bồi bàn xinh đẹp đã mang đồ ăn ngon và rượu đến.
Kha, người quản lí khu này, cũng đích thân mang hai chai rượu ngon đến.
Anh ta đặt rượu bên cạnh Từ Hiên Thắng nói: “Ông Từ, ông cứ từ từ thưởng thức đi, có việc gì cứ nói với người hầu là được.”
Từ Hiên Thắng: “Ừ.”
Kha định quay người rời đi, nhưng Từ Đức Lương đã ngăn lại: “Chờ một chút.”
“Kha, tôi nói tôi không động vào chai rượu, rượu trong chai sẽ tự động đổ vào ly của tôi, anh có tin hay không?”
Kha bật cười: ” Cậu em thật biết nói đùa, làm sao có chuyện này được.”
Từ Đức Lương: “Anh gọi ai cậu em, anh có tư cách đó không?”
“Biết rượu sẽ không bay tự đổ vào ly của tôi, tại sao còn không mau rót rượu cho chúng tôi?”
Kha: “…”
Mẹ nó, tên khốn này đang chơi mình!
Còn kêu mình rót rượu cho nó … Con mẹ nó, thằng này thật quá đánh.
Nhưng nghĩ lại, sau lưng bọn họ chính là đại ca của mình, bọn họ quả nhiên có tư cách chỉnh mình.
Anh ấy nghiến răng, kiềm chế cơn giận và đổ đầy rượu vào ly.
Từ Đức Lương lấy ra một điếu thuốc khác: “Đốt lửa.”
Kha lấy bật lửa ra đưa.
Từ Đức Lương mắng: “Sao, các người phục vụ khách quý như thế này sai? Kêu đốt lửa cũng không xong?”
Kha muốn nổi nóng.
Anh ta đường đường là quản lí một khu, bị người ta sai như người hầu còn phải mồi lửa, còn ra thể thống gì nữa.
Từ Đức Lương giễu cợt: “Ông ơi, ông nói lát nữa người thân của chúng ta tới, cùng chúng ta uống một ly đi.”
Từ Hiên Thắng gật đầu: “Đương nhiên.”
Lại đem người thân ra, đại ca …
Kha chỉ còn cách châm thuốc cho anh ta.”