CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Từ Đức Lương giễu cợt: “Được rồi, anh ra cửa đợi đi, cần gì tôi sẽ kêu.”

Kha xanh cả mặt, chịu không nổi.

Mồi lửa rót rượu thì thôi đi, nhưng còn kêu mình ra ngoài là con chó canh cửa nữa, ngày cả một người hầu cũng không bằng.

Anh ấy nói: “Xin lỗi, tôi vẫn phải trông chừng địa bàn. Tôi không có thời gian để đợi ở cửa.”

“Tôi giúp anh tìm hai vệ sĩ canh cửa đi.”

Từ Đức Lương thở dài:”Aissss, nếu anh bận vậy thì thôi đi.”

“Đợi lát nữa đại ca của anh đến kính rượu, tôi sẽ kêu anh ấy cho vệ sĩ canh cửa đó trông coi khu này để anh được nghỉ ngơi chút.”

Kha bị dọa rồi, anh ấy biết đối phương đương nhiên có khả năng này.

Vì tương lai của mình, anh ấy chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng: “Được, tôi sẽ đợi ở cửa.”

Anh ấy ngoan ngoãn bước ra cửa đứng gác.

Từ Đức Lương nhìn Diệp Huyền Tần khiêu khích: “Biết anh ta là ai không? Là quản lý khu này, anh Kha.”

“Ngay cả anh Kha cũng đối xử với chúng tôi rất tôn trọng, Diệp Huyền Tần anh có được không?”

Diệp Huyền Tần cười: “Tôi mới không sỉ nhục đàn em dưới trướng mình như vậy.”

Từ Đức Lương: “Hừ, đừng dát vàng lên mặt mình, rõ ràng là anh không dám, cũng không có tư cách.”

Diệp Huyền Tần: “Tôi khuyên cậu đừng có quá đánh, một khi có người trả thù, các người chịu không nổi đâu.”

Diệp Huyền Tần quyết định, chốc nữa sẽ nói cho Kha biết sự thật, nói rằng nhà họ Từ và đại ca không có liên quan gì đến nhau, thậm chí còn có chút thù.

Từ Đức Lương: “Trả thù? Haha, cười chết tôi rồi. Đứng sau chúng ta chính là đại ca của anh ta, cho anh ta một trăm lá gan cũng không dám trả thì.”

Diệp Huyền Tần giễu cợt: “phải không? Hi vọng cậu có thể cười đến phút cuối cùng.”

Từ Đức Lương: “Không thèm nói chuyện với anh, nào, ông nội chúng ta uống rượu.”

Gia đình Từ Lam Khiết và Từ Nam Huyên lộ vẻ thất vọng.

Ngay cả quản lý trông coi khu này cũng đối xử một cách kính trọng với nhà họ Từ của thành phố Giang, thậm chí còn hầu hạ họ như một người thầy, điều này đủ để chứng minh họ có mối quan hệ không cạn với chủ nơi này.

Diệp Huyền Tần chẳng qua là mượn cái tên nhà họ Từ ở thành phố Giang.

Aissss, tên này đang làm cái quái gì vậy, nhà họ Từ ở thành phố Giang đã không hợp với bọn họ, bây giờ Diệp Huyền Tần lại đắc tội với bọn họ, hôm nay có lẽ họ chịu không nổi rồi.

Từ Nam Huyên tức giận đến mức nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần hết lần này tới lần khác.

Sau vài ly rượu độc, mặt mày Từ Đức Lương đỏ bừng.

Anh ta vẫy vẫy cửa: “Kha, vào đi.”

Kha bước vào.

Từ Đức Lương nói: “Tôi muốn đi vệ sinh, anh đi dọn cho sạch sẽ đi.”

Sắc mặt Kha không tốt lắm.

Dù là đại ca đi chăng nữa, cũng không thể điên khùng như vậy đi, đi vệ sinh còn cần người dọn sạch trước …

Từ Đức Lương mắng: “Đi đi. Đợi lát nữa đại ca của anh đến mời rượu, nếu tôi không uống được vì nhịn tiểu, chọc giận đại ca anh là anh phải chịu trách nhiệm đấy.”

Lại là đại ca!

Kha đầy uất hận, quay lưng bỏ đi.

Từ Hiên Thắng thì thào: “Đức Lương, chuyện này có hơi quá đáng rồi đó.”

Từ Đức Lương nói: “Không sao. Anh ta không dám cự tuyệt. Ông yên tâm đi.”

Một lúc sau, Kha quay lại: “Phòng vệ sinh đã sạch sẽ rồi, đi thôi.”

Từ Đức Lương đắc thắng liếc nhìn Kha: “Làm tốt lắm, lát nữa sẽ có tiền bo.”

Sau khi Từ Đức Lương vào nàn vệ sinh giải quyết, khi anh ta đi rửa tay, một bóng người xinh đẹp đột nhiên đi ra từ nhà vệ sinh nữ khiến anh ta chú ý.

Đó là một cô gái trẻ, ăn mặc rất mát mẻ, gợi cảm và quyến rũ.

Váy ngắn khoét hông, tất chân đẹp, giày cao gót …

Bờ mông tròn trịa và đầy đặn, đường nét hoàn hảo được chiếc váy khoét hông tôn lên.

Từ Đức Lương đột nhiên xúc động, vươn tay vỗ vỗ mông đối phương: “Haha, xúc cảm thật tốt.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi