CHIẾN THẦN PHONG VÂN

Từ Nam Huyên ngượng ngùng nói: “Đặc biệt chăm sóc tôi? Xem ra, anh hùng rất thích tôi, thật hạnh phúc.”

Từ Lam Khiết cũng chúc phúc từ tận đáy lòng: “Nam Huyên, chúc mừng chị, người có tình cuối cùng cũng về một nhà.”

Từ Nam Huyên nói: “Đừng nói chuyện của chị, Lam Khiết, em nên tự mình cân nhắc.”

“Chúng ta vào được, hiển nhiên là nhờ có anh của ta chị nhưng lúc đầu Diệp Huyền Tần nói anh ta là đại ca, cũng là công lao của anh ta.”

“Loại người bất tài và vô cùng hư vinh này không xứng với em.”

Từ Lam Khiết cười nói: “Em chỉ thích anh ấy, không còn cách nào.”

Từ Nam Huyên: “Ahhhh, sớm muộn gì chị cũng bị em chọc tức chết.”

Cả hai vừa nói vừa cười rồi bước vào nhà vệ sinh.

Mà Kha người đầy sát khí mang theo Kiều Vy vào phòng bao.

Từ Đức Lương nhìn thấy Kha, liền ra lệnh: “Kha, cho anh một cơ hội thăng chức.”

“Phế tên này đi, tôi sẽ kêu của các người thăng cấp cho anh…”

Kha nắm chặt tay, đi về phía Từ Đức Lương, rồi …

Anh ấy tát anh ta thật mạnh.

“Phế anh? Thăng chức cho tôi? Thăng chức con mẹ mày!”

Huh?

Mọi người có mặt đều bị sốc!

Tình hình gì đây? Kha, người vừa đưa rượu và thuốc lá cho họ vừa làm con chó trông cửa, bất ngờ thay đổi thái độ, đánh Từ Đức Lương.

Con chó cắn chủ.

Từ Hiên Thắng tức giận: “Thằng khốn nạn, mày dám đánh người nhà họ Từ ta, tin hay không tao nói với đại ca của mày…”

Bốp!

Kha không chút do dự tát lại Từ Hiên Thắng một cái: “Tôi không tin, đồ chết tiệt các người, bây giờ có thể nói chuyện với đại ca của tôi!”

Từ Hiên Thắng che mặt không tin nhìn anh: “Mày … mày dám đánh chúng tao sao … chán sống rồi sao …”

“Đánh mày? Hôm nay tao còn định đánh chết mày” Kha bất ngờ cầm lấy hai chai rượu trên bàn ném vào đầu Từ Hiên Thắng và Từ Đức Lương.

Bang Bang!

Hai chai bia nở trên đầu.

Cả hai ngã vật ra đất, ôm đầu rú lên vì đau.

Máu từ kẽ tay chảy ra.

Mọi người nhà họ Từ đều kinh hãi và lần lượt đứng dậy để ngăn cản Kha.

Kha lấy ra hai con dao găm trong ngực ra, quơ trái quơ phải để xua đuổi đám đông: “Lùi lại đi, ai dám xông lên, tao sẽ giết nó.”

Có người giận dữ hét lên: “Kha, mày điên rồi à. Đừng quên đại ca của mày là họ hàng của tao!”

Kha giễu cợt: “Họ hàng? Họ hàng họ hàng con mẹ mày!”

“Chúng mày không phải bà con của đại ca, mà là kẻ thù của anh ấy!”

Kẻ thù?

Tại sao lại là kẻ thù rồi?

Người nhà họ Từ vốn dĩ muốn ngăn cản Kha lần lượt lùi bước.

Nếu là kẻ thù của đại ca của Kha, vậy thì bây giờ họ đã “chui đầu vào rọ”.

Từ Đức Lương mắng: “Con mẹ mày, nếu bọn tao là kẻ thù của đại ca của mày, tại sao lại để cho toa vào ăn cơm trong phòng riêng cao cấp.”

Kha chế giễu: “Đó là do tao làm sai”.

“Kiều Vy, cũng ra đá vài chân đi, trút giận.”

Kiều Vy tức giận đá vào người Từ Đức Lương.

Cô là một cô gái, không mạnh mẽ, nhưng độ chết người của đôi giày cao gót là không che được.

Hai chân đá xuống khiến cho Từ Đức Lương đau đến khóc.

Diệp Huyền Tần đột nhiên nói: “Bây giờ đã biết tôi có mượn danh nhà họ Từ ở thành phố Giang các người vào không rồi chứ gì.”

Ngay khi giọng nói cất lên, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào anh.

Bây giờ có vẻ như Diệp Huyền Tần không giả làm người nhà họ Từ.

Vậy … làm thế nào mà anh vào được?

Chẳng lẽ, như anh nói, anh là người nắm căn cơ của thành phố Giang?

Sự nhận thức này khiến tất cả mọi người đều tuyệt vọng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi