CHÌM TRONG CUỘC YÊU

Duật Tôn xé rách dây đồng hồ, động tác mơ hồ chạm đến miệng vết thương của Sanh Tiêu, cô không ngăn cản được, chỉ đành khàn giọng kêu gào: "Anh muốn xem phải không? Được, tôi cho anh xem, tôi cho anh xem! "

*******************

Duật Tôn không nghĩ tới cô lại phản ứng kịch liệt như thế.

"Mạch Sanh Tiêu, em mới rời tôi đi chưa được bao lâu, chẳng lẽ đã thích ứng với loại rẻ tiền này sao?”

Sanh Tiêu nghe thấy lời nói vô tình của y, cô hất cánh tay Duật Tôn ra, đem tay phải giơ lên trước mặt người đàn ông: "Anh có tiền phải không? Đúng, anh thấy không vừa mắt cái đồng hồ không đáng mấy trăm đồng, nhưng chính tôi lại quan tâm. Duật Tôn, anh có bao giờ quan tâm đến điều gì không?”

Duật Tôn lãnh đạm nhìn cô, đồng hồ màu trắng ở trước mắt y không ngừng lóe sáng, y vươn tay, lại bị Sanh Tiêu tránh đi.

"Có muốn biết cái tay này, còn có bao nhiêu khí lực không?” Mạch Sanh Tiêu trong mắt đã sớm phủ một lớp sương mờ mịt, cô nhịn nước mắt không khóc, Duật Tôn cũng phát giác được cô thần sắc không đúng: "Sanh Tiêu … "

"Duật Tôn, tôi chưa bao giờ hận một người như vậy.” Cô vung tay phải lên, dùng hết sức lực có được, giáng xuống trên mặt y nhưng chỉ phát ra thanh âm rất nhẹ. Duật Tôn thần sắc giật mình: "Cô dám đánh tôi?”

Đây là sau khi tay Sanh Tiêu bị thương lần đầu tiên dùng sức, một cái bạt tai giáng xuống chỉ có ba phần lực

Cho y một cái bạt tai, nhưng dường như vẫn không đủ để tế bàn tay phải của cô.

Mạch Sanh Tiêu ngón tay run rẩy kéo dây đồng hồ ra, cô nắm chặt chiếc đồng hồ trong lòng bàn tay, vén ống tay áo phải lên, đem phần tay dần hiện ra trước mắt Duật Tôn, hai vết sẹo dữ tợn chằng chịt, ngoằn nghèo ở cổ tay: "Anh không phải muốn xem? Nhìn thấy bên dưới đồng hồ giá rẻ của tôi đang cất giấu cái gì? Duật Tôn, anh còn muốn bảo tôi đánh đàn? Cả đời này, tôi còn có thể đánh đàn ư?” Cô kiên trì vài chục năm mộng tưởng, lại hủy bởi một nhát dao kia, ai cũng không thể biết được lúc trước cô vì muốn thi đỗ trường Hoa Nhân mà trải qua không ít đau khổ, nhận lấy quá nhiều tội lỗi.

Duật Tôn khiếp sợ, đột nhiên cảm thấy toàn thân máu đang đảo ngược.

Vết cắt thứ hai ở cổ tay cô rất sâu, xem ra chính là có người cố ý rạch xuống, dựa vào sự hiểu biết của Duật Tôn về cô, Mạch Sanh Tiêu cũng không phải người sẽ hại chính mình, vết sẹo cách y rất gần, cơ hồ chạm vào lông mày và lông mi. Sanh Tiêu gào thét, hai mắt đỏ bừng, như người bị bệnh tâm thần vậy. Nước mắt nhịn không được, chảy qua chiếc cằm trắng nõn của cô: "Anh xem, một cuộc hôn nhân của tôi đổi lấy cái gì? Đúng, tôi vì đàn dương cầm có thể hy sinh rất nhiều thứ, anh nói cho tôi biết, tôi bây giờ còn cái gì có thể hy sinh được nữa không? Anh nói đi! "

Duật Tôn lồng ngực buồn bực lấp đầy, chỉ cần nhìn thấy sự bi thương trong mắt cô là khiếp sợ lùi một bước.

Y vươn tay, lại hụt hẫng mà bắt lấy không khí.

Mạch Sanh Tiêu ôm lấy hai vai, ngồi xổm trên mặt đất khóc không kiềm chế được.

Duật Tôn nhìn thấy bả vai cô không ngừng run rẩy, y thì như chôn chân tại chỗ không thể nhúc nhích, sắc mặt y càng lộ vẻ hung ác, nham hiểm và cuồng quyến. Trong trí nhớ của y, hình ảnh Mạch Sanh Tiêu hai tay bay múa tại phím đàn đen trắng vẫn còn như hiển hiện, y thích nghe Sanh Tiêu đánh đàn, thích nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của cô.

Nhưng hôm nay, cô lại nói cho y biết, tay của cô đã bị phế.

Nghe vào trong tai Duật Tôn, lại khó có thể tiếp nhận.

Y đi đến trước mặt Sanh Tiêu, thân thể cao lớn cũng ngồi xổm xuống, hai tay nắm ở bả vai thon gầy của cô, đem cô ôm vào trong ngực. Mạch Sanh Tiêu phản ứng rất nhanh, tiện tay đẩy y ra, sau đó đứng thẳng người lên, cô lấy tay lau lau nước mắt trên mặt, chà chà đôi mắt đến thảm thương, masscara đen lòa loẹt xung quanh mắt, nhìn có vẻ rất chật vật.

Duật Tôn bị cô đẩy thiếu chút nữa té ngã, y đứng lên chế trụ cổ tay của cô: "Làm sao có thể biến thành như vậy? Anh không phải đã cho em tiền sao? Em sao lại không biết mà đi tìm thầy thuốc chữa cho tốt hả?”

"Còn có tác dụng gì nữa?” Sanh Tiêu dùng sức giãy giụa, lại bị y nắm càng chặt hơn: "Cho dù dốc hết tất cả, cũng không khả năng cứu được tay của tôi, miệng vết thương suy giảm tới kinh mạch, Mạch Sanh Tiêu không thể đánh đàn dương cầm được nữa, anh còn muốn không?”

"Nói cho anh biết, vì cái gì biến thành như vậy?” Duật Tôn thần sắc bức thiết, trong mắt phẫn nộ giá lạnh làm quanh thân y bị bao phủ bởi một luồng khí lạnh đến thấu xương, Mạch Sanh Tiêu cũng không muốn lại cùng y có một chút quan hệ nào với nhau, y hiện tại vẫy tay nói lại có hứng thú với cô, y chơi chán về sau sẽ đem cô một cước đá văng đi thêm lần nữa. Quan trọng là Sanh Tiêu không muốn thế, cô đã chết đi sống lại một lần rồi, thật vất vả mới tìm được người như Đào Thần, cô dù chết cũng sẽ không quay đầu lại.

"Anh thật sự muốn biết sao?” Sanh Tiêu kiễng mũi chân, để cho ánh mắt của mình ngang hàng với y.

"Nói.”

Y mơ hồ, có loại bất an rất lớn.

"Duật Tôn, tay của tôi như vậy đều do anh ban tặng, lúc ấy miếng thủy tinh đâm quá sâu, về sau tôi đến bệnh viện đã không kịp, đây là anh muốn biết sự thật đấy.” Mạch Sanh Tiêu dùng sức rút tay của mình về, y nếu như thực sự niệm tình cô và y ngày xưa thì có lẽ cũng sẽ không tiếp tục dây dưa với cô nữa.

"Không thể nào, anh lúc ấy nhìn thấy, hẳn chỉ là vết thương ngoài da thôi.” Duật Tôn không tin thị lực của y là sai.

Bị 12 mảnh thủy tinh đâm vào, cũng coi là bị thương ngoài da thôi sao?

Mạch Sanh Tiêu vô lực tranh cãi với y: "Một miếng thủy tinh đã đâm vào kinh mạch, lúc ấy tay của tôi còn có thể động đậy, đã xem như là kỳ tích.” Sanh Tiêu khóc, con mắt đỏ bừng, sắc mặt cô khôi phục lại bình tĩnh, đem đồng hồ đeo lại trên cổ tay phải của mình, cô nói: "Đúng như anh nói, cái đồng hồ rẻ tiền này là bạn trai tôi tặng tôi. Anh ấy nói, như vậy, sẽ không có người có thể nhìn ra tôi đã từng trải qua thương tổn. Không thể đánh đàn, anh ấy có thể làm tay kia của tôi, cho nên, thực xin lỗi Duật thiếu, cuộc đời tôi đây đều khó có khả năng lại vì anh mà đánh đàn.”

Ánh mắt cô xa cách, mà ngay cả giọng nói đều lãnh đạm như đối với người xa lạ.

Y đã từng nói, Sanh Tiêu, nếu như về sau này em chỉ còn một tay thì anh sẽ làm bàn tay kia của em.

Nhưng thật không thể ngờ tới, y đã muộn một bước.

Y thích nhìn vẻ chuyên tâm của Mạch Sanh Tiêu khi đánh đàn, nhưng chính y lại tự tay hủy hoại đôi tay của cô.

Duật Tôn cũng không thể nhận ra được, y lúc trước đem giấy ly hôn ném cho Sanh Tiêu, là hung ác tuyệt tình cỡ nào, y cao ngạo nên không chịu buông tay, lại không biết bị cái gì bức đến mức ấy, nghĩ kỹ, lại cũng chẳng có ai ép buộc y.

Mạch Sanh Tiêu nhặt túi rơi trên mặt đất: "Duật Tôn, nếu như anh không muốn bức tôi tới chết, vậy thì hãy để yên cho tôi sống tốt ở nơi này, được không?” Cô giọng nói khẩn thiết, nhưng trong mắt lại phát ra sự kiên nghị rõ ràng, Sanh Tiêu nhấc chân muốn rời đi.

"Khoan đã.” Người đàn ông đứng ở chỗ cũ: "Tại sao lại tới nơi này?”

Ý của y, cô đã quá tinh tường.

Y lúc trước đã cho cô một số tiền lớn, cũng đủ cho cô sống sung sướng quãng đời còn lại, cô không có lý do gì lại đến Trấn Lâm Thủy này: "Bởi vì lòng tôi muốn ở đây, chỉ đơn giản là như vậy.” Y cái gì cũng không biết, cô bây giờ chỉ muốn cách xa y càng xa càng tốt, không muốn dây dưa với y dù chỉ là một chút.

Mạch Sanh Tiêu nói xong, cũng không quay đầu lại rời khỏi quán cà phê.

Duật Tôn trở lại chỗ ngồi, trên bàn còn có mấy miếng bánh dâu tây Mạch Sanh Tiêu ăn còn thừa.

.

.

.

Sanh Tiêu ở trên quảng trường càng chạy càng xa, Duật Tôn từ miệng túi móc ra điếu thuốc lá, châm lửa tới mấy lần, nhưng bật lửa trong tay lại thủy chung không lên lửa, người nhân viên đi tới, giọng nói ân cần: "Duật thiếu, có cần giúp châm lửa không ạ?”

"Cút đi! " Người đàn ông đột nhiên nổi giận, đem bật lửa trong tay nện mạnh xuống mặt bàn, bắn một nhát ra ngoài: "Hết thảy cút hết cho ta! "

Người nhân viên sợ tới mức vội vàng ngậm miệng chạy thoát thân.

Chén cà phê cũng vì hành động lúc này của y mà đổ lênh láng ra mép bàn, chất lỏng màu nâu sậm uốn lượn rơi xuống trên nền gạch trơn nhẵn, phát ra tiếng vang rầu rĩ. Duật Tôn trong nội tâm tràn ngập bực bội, một cơn hỏa khí vô danh bùng lên không chỗ phát tiết, y hít sâu một hơi, lại phát hiện lồng ngực đau đớn khó nhịn, cố gắng thở ra thì lại cảm thấy đau càng như xé rách tâm can.

Ngay cả hô hấp đều cảm giác được đau nhức, thì ra cảm giác đó thật sự tồn tại.

Mạch Sanh Tiêu ở phía xa đón xe, Duật Tôn lái xe đi tới, không dám đi đến gần quá: "Duật thiếu, có hay không muốn … "

Duật Tôn thở dài, thân thể cao lớn dựa vào thành ghế, y lắc đầu, khoát tay ý bảo anh đi ra ngoài.

Y và Mạch Sanh Tiêu dĩ nhiên đi đến bước này, nếu như không phải cưỡng cầu, cô tuyệt đối sẽ không ngồi lên xe của y.

Sanh Tiêu ngồi trên xe taxi, cô điều chỉnh tốt tâm tình, từ trong bọc móc ra khăn ướt, đem đôi mắt lau một vòng rồi thấm sạch sẽ, cô không có hoá trang lại, chỉ cảm thấy mệt mỏi sức cùng lực kiệt, nhìn chằm chằm ra cửa sổ ngoài xe cũng chẳng muốn động đậy.

*********************

Trở lại công ty, cô giữa trưa cũng chẳng có gì bỏ vào bụng, lại phải chịu đựng cơn đói mà làm việc, tan tầm lúc đi ra ngoài thì thấy như bị lả, thân thể rất không thoải mái.

"Sanh Tiêu, em không sao chớ? Sắc mặt tái nhợt như vậy.” Vương tỷ cùng cô ra khỏi thang máy.

Mạch Sanh Tiêu lắc đầu: "Em không sao.”

"Ai u, đây không phải là bạn trai của em sao?” Vương tỷ hất cằm chỉ hướng Đào Thần trên quảng trường.

Sanh Tiêu thuận thế nhìn theo, Đào Thần thấy các cô đi ra, liền đi về phía đằng trước: "Sanh Tiêu.”

"Anh sao lại tới đây?”

"Hai em cứ nói chuyện đi nhé, chị còn phải đi đón con gái tan học.”

Đào Thần gật đầu, sau khi tạm biệt Đồng Vương, anh quay người lại đối diện Sanh Tiêu: "Từ nay về sau khi em tan tầm, anh sẽ đều tới đón em.”

Mạch Sanh Tiêu biết trong lòng anh nghĩ gì, cô khoác ở cánh tay Đào thần: "Em biết rõ anh lo lắng, em không sao.”

Đào thần bước chân dừng lại, anh trong lòng rất tinh tế, nhìn ra được Mạc

h Sanh Tiêu đã khóc, anh giơ tay lên lau những giọt nước mắt ở nơi khóe mắt cô rồi xoa nhẹ vài cái: "Sanh Tiêu, có thể khóc lên được cũng không phải là chuyện xấu.”

Mạch Sanh Tiêu cầm tay của anh: "Đào thần, cho tới nay, em đều muốn đem vết sẹo giấu dưới chiếc đồng hồ anh tặng em, hôm nay, khi em cởi bỏ lớp đồng hồ ra nhìn trực diện thì em lại có thể chấp nhận rồi.” Dù là lúc ấy lòng chua xót khó nhịn, nhưng quay đầu nghĩ lại, cô đã có thể nghiễm nhiên thừa nhận, không cần phải trốn trốn tránh tránh.

Đào thần nghe vậy, cúi người hôn lên trán cô.

Sanh Tiêu gối đầy lên bờ vai của anh: "Đào thần, cám ơn anh.”

"Cám ơn anh cái gì?”

Mạch Sanh Tiêu khẽ cười, cám ơn anh mấy ngày qua đã ở bên cô, anh tận tâm chăm sóc, cẩn thận, nếu như cô lúc ấy không gặp gỡ Đào thần, cô có phải đang ở một nơi nào đó cuộn mình trong bóng tối không chịu đi ra ngoài chứ không phải là một Mạch Sanh Tiêu như bây giờ?

Sanh Tiêu ngẩng đầu, sắc mặt cũng tốt lên chút ít, cô đầu lông mày cong lên: "Muốn cám ơn anh, cám ơn anh, cám ơn anh … "

Đào Thần bị cô chọc cho nhịn không được mở miệng cười, ngón tay anh che miệng Mạch Sanh Tiêu: "Không có gì, không có gì, không có gì … "

Hai người cầm tay nhau, cùng nhau bước đi: "Buổi tối ăn cái gì?”

"Em muốn ăn cái gì?”

"Khoai tây bi xào chua ngọt.” Hai người cùng đồng thanh nói.

**********************

Trong phòng bếp cũng không được rộng rãi, hai người chen vào, ngay cả xoay người đều có khó khăn.

Đào thần ở bên cạnh cắt khoai tây, anh có tính nhẫn nại rất tốt, mỗi lần đều có thể cắt cực kỳ mảnh, Mạch Sanh Tiêu đem rửa sạch sẽ cá trích để vào trong nồi, cô về sau đun súp cũng không cho quá nhiều dầu mỡ, sau đó cho ít nước, lại cho thêm chút ít rượu vang vào, khi đun sôi lên thì đổ chút mỡ vào, như vậy súp sẽ không bị ngấy, khẩu vị nhẹ ngon. Cuối thu không khí dễ chịu, xuyên thấu qua cửa sổ phòng bếp, có thể trông thấy hai hàng cây ngô đồng đang dần dần héo úa. Đào Thần cúi đầu, trên mặt thớt đầy những miếng khoai tây ngon mà anh đã thái, hơn nữa động tác của anh rất chăm chú, Mạch Sanh Tiêu có thể tin rằng, anh nói, anh có thể chấp nhận hết quá khứ kia của cô, anh nói được chắc chắn là làm được.

Nếu như không có chuyện Duật Tôn, Sanh Tiêu cũng sẽ giống như những nữ sinh khác, có thể sẽ ôm ấp ước mơ và hoài bão, hy vọng có thể bay cao bay xa hơn, cô không phải là không có tham vọng, người phụ nữ nào chẳng có lòng hư vinh cơ chứ, chỉ có điều cô gặp Duật Tôn nên bị ngã quá nặng, quá đau đớn. Thì ra, bị người đàn ông đó nhìn trúng và chọn, cũng không phải phúc, mà là số kiếp của cô.

Đào thần ngẩng đầu, thấy ánh mắt cô xuất thần nhìn mình chằm chằm.

Anh cầm tay Sanh Tiêu, phát hiện hai tay cô lạnh buốt: "Ngồi trên ghế sa lon coi TV đi.”

"Còn có vài món thức ăn em chưa xào.”

Đào Thần nắm bờ vai của cô, đẩy cô ra khỏi phòng bếp: "Có anh đây, anh làm xong thì sẽ gọi em.”

Mạch Sanh Tiêu không có cố gắng nữa, đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.

Lúc ăn bữa tối, tinh thần Sanh Tiêu không phấn chấn, cô ăn qua loa mấy miếng, liền ngồi lên sofa nghỉ ngơi.

Đào Thần dọn dẹp xong liền đi ra, thấy cô co hai vai lại giống như rất khó chịu, anh liền bước tới sờ lên trán Sanh Tiêu, thấy nóng rực: "Sanh Tiêu, Sanh Tiêu … "

Mạch Sanh Tiêu nhắm tịt mắt, không đáp lại.

Đào Thần vội bế bổng cô lên, đi vào phòng ngủ. Sanh Tiêu mơ mơ màng màng, chỉ biết kêu khó chịu. Trước kia khi phải sống một mình, cô sợ nhất là bị ốm, khi đó không có người thân ở bên cạnh, lại càng cảm thấy cô đơn hơn bình thường. Mạch Sanh Tiêu cuộn mình trong chăn, quên rằng đây là nhà Đào Thần, cô muốn cố thêm, chờ đến lúc trời sáng sẽ đi mua thuốc hạ sốt. Lúc trước, khi cô đọc sách, đều nghĩ như vậy.

Đào Thần là người cẩn thận, tủ thuốc ở trong nhà hầu như các loại thuốc thông thường đều có.

Anh lấy miếng dán hạ sốt dán lên trán Sanh Tiêu, Sanh Tiêu chỉ cảm thấy trên trán có gì đó lành lạnh, một lúc sau, đầu cũng đỡ đau hơn trước. Đào Thần rót một cốc nước ấm, đưa cho cô hai viên thuốc hạ sốt.

Sanh Tiêu dựa vào gối, sau khi thoải mái hơn, liền thấy buồn ngủ.

Đào Thần đứng dậy, mở cửa sổ he hé ra, anh đặt một chiếc ghế xuống, ngồi bên cạnh giường, sợ cô không hạ sốt, không kịp đi bệnh viện, cho nên tận đến nửa đêm cũng chưa chợp mắt. Mạch Sanh Tiêu ngủ rất say, mãi đến sau nửa đêm, Đào Thần thấy cô hạ sốt, anh liền bóc miếng dán hạ sốt ra, lại rót cho Sanh Tiêu một cốc nước ấm, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Anh ghé vào bên giường nghỉ ngơi, cũng không dám ngủ say, sợ sau khi hạ sốt rồi lại bị tăng trở lại, mãi đến tận sáng sớm, cũng không ngủ ngon được.

Sau khi Đào Thần thấy sắc mặt Sanh Tiêu đã hồng hào trở lại, anh mới đứng dậy đi vào bếp.

Trở lại phòng, Mạch Sanh Tiêu còn chưa tỉnh, anh mệt mỏi, lại ghé xuống mép giường chợp mắt một lát.

Khi Sanh Tiêu tỉnh lại, Đào Thần mới ngủ.

Cô xoa xoa hai mắt, lúc này mới thấy rõ đây không phải căn phòng nhỏ của cô, cô nhớ ra hôm qua trong người không được khỏe, lại nhìn thấy tủ đầu giường có nước và thuốc hạ sốt. Cô buông tay xuống, nhìn thấy Đào Thần đang ghé xuống bên giường ngủ rất say, Mạch Sanh Tiêu không đánh thức anh, cô cầm lấy di động ở bên cạnh, nhắn tin cho chị Vương, bảo chị ấy giúp cô xin nghỉ một hôm.

Đào Thần ngủ được hơn mười phút thì tỉnh lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu đang tựa nửa người vào đầu giường, tinh thần hồi phục lại rất tốt: "Em tỉnh dậy lúc nào?”

"Vừa mới thôi.”

Đào Thần vô cùng mệt mỏi, lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, anh buông bàn tay đang nắm lấy tay Sanh Tiêu ra: "Em ngủ thêm một lúc nữa, cháo cần phải nấu cho ngon.”

Đào Thần ra phòng khách rót cho cô một cốc nước, Sanh Tiêu giữ chặt tay anh: "Anh cũng mệt lắm rồi, hay là nghỉ ngơi một chút đi, bữa sáng để em làm.”

"Không cần, em cứ nằm đấy.”

Bàn tay Mạch Sanh Tiêu vẫn chưa buông ra: "Đào Thần, em xin nghỉ rồi, hôm nay ở nhà với anh.”

"Được.” Người đàn ông mỉm cười, lại nhớ tới phòng bếp.

Sanh Tiêu nằm thêm một lúc liền dậy, Đào Thần bừng cháo lên bàn, còn có cả bữa sáng vừa nấu, "Sau khi sốt thì miệng sẽ cảm thấy nhàn nhạt, ăn nhiều một chút để lấy lại khẩu vị.”

Mạch Sanh Tiêu bị hơi khói dày đặc của cháo làm cho không mở mắt ra nổi, Đào Thần đặc biệt chu đáo, mở ngăn kéo lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt mới ra, sau khi Sanh Tiêu rửa mặt xong liền ăn bữa sáng. Đào Thần vào phòng tắm, tắm rửa một lượt, thay quần áo sạch sẽ: "Sanh Tiêu, em ở nhà xem TV, buổi trưa anh sẽ về ăn cơm.”

"Anh vẫn phải lên lớp à?”

Anh lấy áo khoác trên móc treo: "Ừ, giờ học piano không có thầy giáo dạy thay.”

"Em đi cùng anh.” Mạch Sanh Tiêu cầm túi xách theo sau Đào Thần: "Em khỏe hơn nhiều rồi, bây giờ đi mua đồ ăn.”

Hai người nắm tay nhau đi xuống lầu, Sanh Tiêu bước theo Đào Thần, vừa nói vừa cười. Phía sau cách đó không xa, một màn này đều bị tên thám tử tư đang ngồi xổm ở kia chụp lại.

Buổi trưa Đào Thần về ăn cơm, nghỉ ngơi một lúc, liền rủ Sanh Tiêu cùng đến trường học.

"Em đến đó làm gì?”

"Thử một chút cảm giác làm học trò.”

Buổi trưa, các bạn nhỏ dều đang ngủ, Mạch Sanh Tiêu ngồi trong văn phòng của Đào Thần một lúc, tiếng chuông vào học đã vang lên, Đào Thần liền kéo cô vào lớp học.

Bọn trẻ đã ngồi ngay ngắn, nhìn thấy Sanh Tiêu đi vào, phần lớn đều che miệng cười.

Mạch Sanh Tiêu thấy xấu hổ, mặt liền đỏ lên: "Đào Thần, hay là em ngồi trong văn phòng chờ anh đi.”

"Em đứng bên cạnh anh.” Đào Thần kéo tay cô: "Các em, còn nhớ bài hát hôm trước thầy dạy các em không?”

"Nhớ ạ … " Bên dưới bục giảng, trăm miệng một lời, trong trẻo, vang dội.

"Được, chúng ta cùng hát cho chị nghe được không?”

"Được ạ … "

Tiếng piano cất lên, bọn trẻ để hai tay sau lưng, tiếng hát tuy rằng không đều, nhưng đều là giọng hát của trẻ con, rất dễ nghe.

Là bài hát "Chuột Yêu Gạo".

Anh nghe thấy giọng nói của em

Có một cảm giác vô cùng đặc biệt

Khiến anh luôn nhung nhớ

Không dám quên đi em



Miệng Sanh Tiêu mấp máy, đầu nhẹ nhàng gật gù theo lời hát, bọn trẻ tuy nhỏ bé, nhưng giọng hát lại vang dội. Ngón tay Đào Thần thuần thục lướt trên những phím đàn, đến đoạn sau, giọng hát của bọn trẻ đột nhiên dừng lại, Đào Thần tiếp tục hát:

Anh yêu em

Yêu em

Giống như chuột yêu gạo

Mặc cho bao nhiêu phong ba

Anh sẽ vẫn ở bên em

Anh nhớ em

Nhớ em

Mặc cho bao nhiêu đau khổ

Chỉ cần em vui vẻ, anh đều sẵn lòng

Yêu em như vậy



Trong lòng Mạch Sanh Tiêu vô cùng cảm động, Đào Thần nắm chặt tay cô ngồi trước piano, hai người hợp tấu, Sanh Tiêu cũng hát theo anh, hòa theo tiếng hát của bọn trẻ. Đến đoạn điệp khúc, bọn trẻ lấy bóng bay màu hồng ở dưới ngăn bàn ra, cả đám xông đến vây quanh Sanh Tiêu, làm cô được bao trọn bởi một màu hồng.

Mạch Sanh Tiêu rất vui, bọn trẻ hồn nhiên tươi cười, ngoan ngoãn làm theo phần luyện tập mà Đào Thần hướng dẫn lúc trước, đứng ở phía sau Sanh Tiêu, để bóng bay bay cao qua đỉnh đầu Sanh Tiêu.

Đào Thần từ chỗ đàn piano lấy ra vật gì đó, anh đưa chiếc hộp nhỏ đến trước mặt Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, chúng ta kết hôn đi.”

Mạch Sanh Tiêu nước mắt lưng tròng, cố nhịn không khóc, chiếc nhẫn kim cương bên trong hộp được thiết kế đơn giản mà phóng khoáng, cô che miệng lại, sống mũi cay cay.

Lớp trưởng cầm bó hoa hồng tung tăng đi tới, vì bé tẹo, nên cả khuôn mặt bị che khuất, lúc hoa được đưa đến trước mặt Sanh Tiêu thì cũng thiếu chút đập vào mặt cậu nhóc, bọn trẻ bên cạnh liền cười ồ lên, cậu bé ló mặt ra, "Thầy Đào, hoa này nặng quá, Hâm Hâm muốn ôm không nổi.”

Đào Thần nhận lấy hoa, đưa cho Sanh Tiêu: "Cảm ơn bạn nhỏ Hâm Hâm.”

"Hi hi, không cần khách khí.”

"Sanh Tiêu, gả cho anh nhé.” Đào Thần tiếp tục cầu hôn.

Lần đầu Mạch Sanh Tiêu kết hôn, Duật Tôn cũng không cầu hôn cô, hắn chỉ đơn giản nói một câu, chúng ta kết hôn đi, sau đó liền cho người chuẩn bị mọi việc.

Lúc ấy, cô chỉ có hai lựa chọn, một là lấy y, hai là làm tình nhân.

Sanh Tiêu cũng từng nghĩ đến cảnh được cầu hôn, cảnh tượng sẽ như thế nào, cô nghĩ, ít nhất cô sẽ hạnh phúc vô cùng. Cô càng không ngờ tới, cuộc hôn nhân giữa cô và Duật Tôn lại vì một mục đích nào đó thúc đẩy.

Sống mũ

i Mạch Sanh Tiêu càng cảm thấy cay hơn, là Đào Thần đã kéo cô ra khỏi những tháng ngày ham sống sợ chết, khi cô bị ốm, anh chở che chăm sóc, khi cô bị thương, anh nói, có anh ở đây.

Sanh Tiêu nén nước mắt, đưa tay nhận lấy: "Em đồng ý.”

Động tác đeo nhẫn cho cô của Đào Thần có chút run rẩy, hai người ôm chặt lấy nhau, mùi hương của hoa hồng mang đến cảm giác của mùa xuân.

Anh nói, anh sẽ yêu thương cô, cả đời hết lòng che chở cho cô.

*********************

Duật Tôn lái xe trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, dì Hà biết y phải đi công tác, nhưng không ngờ hôm nay y đã về.

Y đi vào phòng khách, dì Hà liền chào hỏi: "Duật thiếu đã về.”

Duật Tôn làm lơ, dường như có chút bần thần chán nản, trong tay đang cầm vật gì đó, khi đi qua phòng khách, tầm mắt không khỏi dừng lại trên chiếc piano.

Trong Hoàng Duệ Ấn Tượng, dường như phảng phất tiếng piano đâu đó, du dương mà bi ai, giống như tiếng khóc của Sanh Tiêu.

Duật Tôn bước tới, kéo tấm vải trắng che mặt đàn ra.

Duật Tôn, anh còn muốn tôi đánh đàn sao? Đời này, tôi còn có thể đánh đàn ư? !

Tiếng chất vấn của Sanh Tiêu văng vẳng bên tai, cô khóc lóc kể ra những tội ác mà y đã làm với cô, sự phẫn uất và thù hận trông đôi mắt ấy khiến Duật Tôn không khỏi nhắm mắt lại. Y để vật trong tay lên mặt của piano, là ảnh chụp, Sanh Tiêu và Đào Thần tay trong tay ra vào, dĩ nhiên là ở cùng với nhau.

Duật Tôn ngồi xuống, y nghĩ lại, cũng không biết làm thế nào mà y với Sanh Tiêu lại đi đến bước đường này.

Bóng người cô đơn của y đổ dài đến tận đầu cầu thang, dì Hà nhìn khuôn mặt tuấn tú của y đang xuất thần, lắc lắc đầu, đi vào bếp.

Phòng khách truyền đến tiếng đàn như khóc như than, Sanh Tiêu đã tìm được người có thể cùng cô đánh đàn, nhưng mà y, cuối cùng không tìm được về.

Ngón tay Duật Tôn dừng lại, tiếng đàn chợt bị gián đoạn.

Y đứng dậy, đóng nắp đàn lại, những tấm ảnh chụp kia cũng bị kẹp bên trong.

*******************

Câu lạc bộ Quách Viên.

Hôm nay sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu, Duật Tôn nhận được lời mời, y đưa thư kí theo để làm bạn gái, tiệc rượu rất long trọng, liếc mắt một cái có thể thấy toàn những nhân vật có máu mặt.

Một người phụ nữ mặc bộ lễ phục màu đen, dáng quây, kéo chồng đi vào, trong hoàn cảnh này, những người phụ nữ thường ganh đua so sánh với nhau. Rất nhiều phóng viên tiến tới chụp ảnh, người phụ nự tạo nhiều dáng đứng, phô bày danh tiếng. .

Các phóng viên rất tinh mắt, liếc mắt liền nhìn thấy sợi dây chuyền của bà ta, vị phu nhân ưỡn ngực, tay phải đặt lên cổ.

"Vương phu nhân, sợi dây chuyền hôm nay của bà thật sự rất đẹp … "

"Vậy sao?”

Vị phu nhân thấy bọn họ nói vậy, trong lòng càng đắc ý: "Nó là do chồng của tôi bỏ ra rất nhiều tiền để mua về, làm món quả kỷ niệm mười năm chúng tôi kết hôn, nếu là ngày thường, tôi cũng sẽ không mang ra đeo.”

Duật Tôn có chút đăm chiêu ngồi ở trong câu lạc bộ.

Cô gái bên cạnh y cũng theo mọi người mà chú ý sang: "Chẳng trách lại được mọi người chú ý như thế, thì ra sợi dây chuyền "Nước Mắt Mỹ Nhân Ngư" ở trong tay bà ta.”

Duật Tôn giật mình, ánh mắt gợn sóng, y ngẩng đầu, mắt phượng sắc bén nhìn lên cổ vị phu nhân kia.

Quả nhiên, đúng là "Nước Mắt Mỹ Nhân Ngư" mà y đã tặng cho Sanh Tiêu!

-----------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi