CHÌM TRONG CUỘC YÊU

Đào thần giẫm phải đinh nên vài ngày sau đều đi khập khiễng.

Mạch Sanh Tiêu lúc trở về thường dùng đá chườm lạnh cho anh, vì thế mà ngày hôm sau liền chuyển biến tốt.

Tan tầm, cô cứ theo thường lệ là đứng tại cửa ra vào ở nhà trẻ, chuyện này dường như đã trở thành thói quen của cô và Đào thần.

Mỗi lần nghe được những nốt nhạc cao thấp không giống nhau, trong nội tâm Sanh Tiêu giống như bị tảng đá nặng nề đè xuống, lúc nào cũng sinh ra cảm giác đau lòng.

Cô dựa người vào cửa, Đào thần như biết rõ cô nghĩ gì, anh đứng lên: "Tan học.”

Bên cạnh có vài món ăn Sanh Tiêu mua về.

Kiểu như này cực kỳ giống cuộc sống bình thường của các cặp vợ chồng son, yên tĩnh mà bình thản, không có đột nhiên xuất hiện sóng to gió lớn, cũng không có quá nhiều ngọt ngào cùng ấm áp.

Mạch Sanh Tiêu cầm túi vừa mua lên, Đào thần lại đem những túi thức ăn của cô thả xuống, anh giữ chặt cổ tay Sanh Tiêu đem cô đến trước đàn dương cầm. Hai tay của anh đặt vào bả vai cô, dùng lực nhẹ, để Sanh Tiêu ngồi xuống.

Đào thần lại đến bên cạnh Mạch Sanh Tiêu ngồi vào chỗ của mình.

"Sanh Tiêu, em còn nhớ rõ cảm giác ngón tay bay lượn ở trên phím đàn không?”

Đào thần kéo tay của cô, đặt đầu ngón tay của cô lướt qua những phím đàn đen trắng, Mạch Sanh Tiêu không khỏi lùi bước: "Chúng ta trở về đi.”

"Sanh Tiêu, em yên tâm, anh sẽ là bàn tay còn lại của em.”

Những lời này, giống như đã từng nghe ở đâu đó.

Sanh Tiêu nhìn qua nhạc phổ mà sợ hãi, người khác thật có thể làm tay kia của cô? Các ngón tay linh hoạt là do xuất phát từ tâm hồn mà ra, người khác có thể khống chế sao?

Mạch Sanh Tiêu tay trái đè lại phím đàn, cô lần nữa trốn tránh, lần nữa tự nói với chính mình không có đàn dương cầm cũng có thể sống vô cùng tốt, nhưng khi chính diện đối với sự thật này, loại dứt bỏ không được này đau nhức như lan tràn qua khoang phổi, Đào thần phủ lên mu bàn tay Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, thử xem.”

Mạch Sanh Tiêu nhẹ tấu bản nhạc sôi nổi, anh rất nhanh đuổi kịp bước chân của cô, mặc dù làn điệu trước sau cũng không hài hòa, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên.

"Một ngày nào đó, anh sẽ cùng em phối hợp ăn ý giống như chính là đôi bàn tay của em vậy.”

Sanh Tiêu buông tay ra: "Nhưng mà, em cũng không có quá nhiều thời gian dành cho dương cầm nữa.” Hôm nay cô nếu muốn tiếp tục đến với đàn dương cầm, là không thể.

Đào Thần cùng cô đi ra khỏi phòng học, đem cửa khóa lại.

******************

Sanh Tiêu sáng sớm đi làm, ông chủ vừa đến, sắc mặt tái nhợt gọi cô vào.

Tài liệu dự toán mô tả bị quăng đi, nện mạnh vào vai Mạch Sanh Tiêu.

"Đây là dự toán cô làm sao? Vài phòng công xưởng nhỏ đem so với bình thường vượt quá hơn một trăm vạn, may mắn tôi tìm người làm tiếp phần sau, bằng không cầm bản của cô đi làm dự án, còn làm được cái thể thống gì không? Mạch Sanh Tiêu ơi Mạch Sanh Tiêu, nói cô an phận mà làm văn chức cô không làm, lại muốn học đòi người khác đi làm phần thiết kế ý tưởng, cô cho rằng là chơi chắc? Không có bọ cánh cam cũng đừng ôm đồ Sứ sống, xem đi, cô đem cái này thành cái dạng gì rồi.”

Quản lý rất nổi giận, hai tay chống nạnh không ngừng đi đi lại lại trong văn phòng.

Mạch Sanh Tiêu cầm tài liệu dự toán trong tay: "Quản lý, thực xin lỗi.”

"Thực xin lỗi có thể kiếm ra tiền không?” Quản lý lửa giận ngùn ngụt, đập mạnh xuống bàn làm việc: "Cô nói tôi còn có thể yên tâm đem hạng mục lớn này vào trong tay cô không? Kể cũng đúng thôi, cô học cũng không phải chuyên ngành này … "

Vương tỷ mới đến văn phòng chợt nghe bên trong truyền đến tiếng hét phẫn nộ, cô đẩy cửa bước vào: "Quản lý, xảy ra chuyện gì?”

"Vương tỷ, chị đến đúng lúc lắm, nếu không phải người mà chị mang đến, tôi sớm bảo cô ta cuốn gói rời khỏi đây rồi.”

Sanh Tiêu cố gắng nuốt xuống sự tủi thân, gặp loại chuyện này cũng không được hành động theo cảm tính, cô làm sai bị quở trách là đáng lắm.

"Quản lý, em cũng thấy là Sanh Tiêu học thiết kế sáng tạo mới mấy tháng, muốn nói gì thì nói, so với những người thành thạo em ấy có thể tự mình hoàn thành lại càng không dễ dàng gì. Chuyện nhà xưởng này là chị bảo em ấy luyện tập thêm, em xem đấy những cô gái ở bên ngoài kia, suốt ngày không phải nói chuyện phiếm thì là lên mạng, có ai chịu cố gắng làm việc không? Đừng nói đến việc mới bắt đầu đã phải làm việc cực khổ này rồi, chị nói cho em, em cứ vui mừng sớm đi, chờ Sanh Tiêu học thành tài, chính là trợ thủ đắc lực của em. Được rồi được rồi, suốt ngày bày ra bộ mặt tú-lơ-khơ này cho ai xem, ở nhà lại cãi nhau với vợ à?” Vương tỷ vỗ vỗ bả vai Mạch Sanh Tiêu, ý bảo cô đừng để trong lòng.

"Bạn học à, chị chuyên môn ở trước mặt người khác bôi xấu em.”

"Ai bảo cậu suốt ngày treo khuôn mặt đấy, nhìn đi, đem tiểu cô nương nhà người ta sợ tới mức này rồi.”

Quản lý nói vài ba câu với Vương tỷ, cơn giận cũng đánh tan hơn phân nửa: "Được rồi, đi ra ngoài đi, đi ra ngoài đi, tự mình tìm xem nguyên nhân ở đâu.”

"Cám ơn quản lý.” Mạch Sanh Tiêu đi bên cạnh Vương tỷ đang hạ đầu lông mày, nhìn sắc mặt tối đen đi của mọi người khi chuyện này xảy ra, nhưng chính mình chỉ biết hối hận. Sanh Tiêu khẽ thở dài, đi ra khỏi phòng quản lý.

Trở lại trước bàn làm việc, cô nhìn chằm chằm vào phần dự toán.

"Này, Sanh Tiêu, quản lí ở bên trong phát hỏa cái gì thế?” Đồng nghiệp ngồi bên cạnh cũng rụt rè đi tới hỏi.

"Sanh Tiêu, cậu cũng thật là, cứ cố sống cố chết để làm, làm gì cần phải liều mạng như vậy?”

Mạch Sanh Tiêu mở bản vẽ bên cạnh ra: "Tớ muốn học nhiều thứ.”

"Cậu là tốt nghiệp trường Hoa Nhân à? Làm sao lại làm ở công ty kiến trúc? Đánh đàn được rất tốt đấy, kiếm tiền chẳng cần mấy sức.”

Sanh Tiêu bất giác nắm lấy tay phải, nữ đồng nghiệp chỉ chỉ bên cạnh phòng trợ lý hành chính: "Cậu nhìn thấy không, công ty mới đưa tới, ngành kiến trúc tốt nghiệp khoa chính quy, gia đình cũng không thích cho chạy đi chạy lại ở công trường, ba mươi năm trôi đi, có mà lột da cũng chẳng thể ngóc lên được.”

Vương tỷ vừa vặn đi ra, cô không thích những kẻ ngồi lê đôi mách: "Sanh Tiêu, ba mươi năm sau, em có thể lái xe đi làm, không giống một số kẻ lại chỉ có thể chen chúc trên xe bus, cái ngành kiến trúc sản xuất này, càng đi về phía sau lắng đọng kinh nghiệm càng nhiều, sau đó sẽ càng ngày càng thu được thành quả.”

Mạch Sanh Tiêu mặt lộ vẻ cảm kích: "Vương tỷ, em biết rồi.”

Nữ đồng nghiệp thấy thế, chỉ đành phải phẫn nộ trở lại chỗ ngồi.

"Thế nào, có muốn chị giúp em một tay tìm xem vấn đề ở đâu hay không?”

"Vương tỷ, chị cứ làm việc của chị đi ạ, em nếu không tự mình tìm ra nguyên nhân, chỉ sợ lần sau lại không thể nhớ nổi.”

Vương tỷ mặt lộ vẻ cảm động, cô vỗ vỗ đầu vai Sanh Tiêu: "Làm rất tốt.”

Mạch Sanh Tiêu cúi đầu đi vào, cả ngày đều chỉ nhìn bộ bản vẽ phức tạp kia, cho đến lúc gần tan tầm, mới tìm thấy thì ra là tính sót một trình tự làm việc. Cô mệt mỏi không chịu nổi, lại đem dự toán đã chỉnh sửa chính xác một lần nữa mới ra về.

Ngồi ở xe bus hàng cuối cùng, Sanh Tiêu mệt mỏi cực độ, một bên mặt dựa vào cửa sổ xe, may mà có cú sóc nảy không thì thiếu chút nữa ngủ quên.

Mạch Sanh Tiêu lấy điện thoại di động ra, cô đổi số, nhưng Thư Điềm, cô đã sớm lưu lại

Sanh Tiêu nghĩ, cô cũng nên nói cho Thư Điềm.

Nhưng cô không muốn nói mình vừa rời đi lại chật vật như vậy.

Mạch Sanh Tiêu do dự luôn mãi, cuối cùng quyết định đè xuống phím khóa.

Điện thoại rất nhanh chuyển được: "Alo?”

"Alo, Thư Điềm.”

"Sanh Tiêu?” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng kêu ngạc nhiên của Thư Điềm, dường như đồng thời là tiếng nói gấp gáp của cô: "Mạch Sanh Tiêu cậu … cái đứa này …, cậu đi đâu … cậu …?”

"Thư Điềm, cậu đừng tức giận.”

"Tớ sớm đã bị cậu làm cho tức đến điên phổi rồi, cậu xem cậu biến mất bao nhiêu lâu? Mạch Sanh Tiêu, cậu … " Thư Điềm nâng tay áo lên che hai mắt: "Huhu … "

"Thư Điềm, cậu đừng khóc, thực xin lỗi, thực xin lỗi … "

"Thực xin lỗi cái đầu của ngươi, huhu … " Thư Điềm kích động dậm chân xuống: "Mau nói cho tớ biết cậu hiện tại ở đâu, tớ đi tìm cậu! "

"Tớ giờ ở thị trấn Lâm Thủy, Thư Điềm, đợi tí nữa tớ đem địa chỉ cụ thể gửi cho cậu, tớ ngày mai được nghỉ, đến lúc đó chúng ta gặp nhau nhé.” Mạch Sanh Tiêu nước mắt cũng vòng quanh, cô có chút hối hận, chuyện ly hôn phải sớm nói cho Thư Điềm, cũng không phải để cô ấy lo lắng đến tận bây giờ.

"Được, cậu có biết là tớ đã lục tung cả cái thành phố Bạch Sa này, Sanh Tiêu, cậu đi sao cũng chẳng nói với tớ lấy một tiếng, cậu dạo này có khỏe không?”

"Thư Điềm, đừng lo lắng, tớ rất khỏe … "

Hai người nói chuyện điện thoại hồi lâu, Sanh Tiêu xuống xe, cùng Thư Điềm nói một lúc nữa mới khép điện thoại lại.

Đi qua khu nhà trẻ, Đào thần lại đứng ở cửa ra vào: "Anh làm sao lại ở đây?”

"Chờ em tan tầm.”

Mạch Sanh Tiêu đi đến sóng vai cùng anh, cô khẽ vuốt mái tóc ngắn cùng sánh bước bên nhau. Về đến nhà, Sanh Tiêu đem túi đặt ở bên cạnh, đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

"Sanh Tiêu, đợi một chút.”

"Làm sao vậy?”

Đào Thần kéo tay Sanh Tiêu, động tác của anh rất tự nhiên, cũng không làm Mạch Sanh Tiêu cảm thấy hành vi như vậy có gì bất thường, anh đem Sanh Tiêu đưa đến phòng khách, Mạch Sanh Tiêu nhìn kỹ, mới thấy góc nhà có một vật gì đó.

Đào Thần không để cho cô có cơ hội suy đoán, đem tấm lụa trắng nhấc lên.

Là một cây đàn dương cầm Châu Giang.

"Anh mua?” Mạch Sanh Tiêu nhíu mày, Đào Thần lúc trước mua nhà là đi vay, tiền lương của anh cũng không tính là cao, nếu muốn bỏ ra hơn một vạn mua cái khung đàn dương cầm này, dễ như vậy sao?

"Sanh Tiêu, anh hiện tại chỉ có thể mua được cái khung đàn dương cầm này thôi.”

"Anh mỗi ngày ở trường học, không phải có đàn dương cầm sao?”

"Anh là mua cho em.” Đào thần bảo Sanh Tiêu ngồi xuống: " Anh không muốn để giấc mộng của em bị nghiền nát thành hư vô, mỗi ngày ăn xong cơm tối, chúng ta ngồi ở đây mặt hướng ra phòng khách đánh đàn dương cầm, thật tốt.”

"Đào thần, anh lấy tiền ở đâu?”

"Anh … "

Mạch Sanh Tiêu cũng không muốn tra xét: "Kỳ thật không cần, anh có rất nhiều thứ cần phải tiêu … "

“Anh muốn trông em vui vẻ, Sanh Tiêu, chúng ta đánh một khúc nhé.”

Mạch Sanh Tiêu ăn xong cơm tối xuống lầu, Đào Thần cố ý tiễn cô trở về, hai người vừa xuống đến sân, đã nhìn thấy một cỗ xe mini-coopen-đứng ở đó, Thư Điềm đóng cửa xe, ba bước chạy tới ôm lấy Sanh Tiêu: “Có thể nhìn thấy cậu rồi.”

“Thư Điềm? Không phải đã nói ngày mai gặp sao?” Mạch Sanh Tiêu trở tay không kịp.

“Tớ còn có thể đợi được không?” Thư Điềm buông tay ra, trong miệng ngừng cằn nhằn: “Ý của cậu là cậu sống rất tốt, tớ tìm cậu……” Lời đang nói lại cảm thấy Sanh Tiêu bên cạnh Đào Thần thì không khỏi nghẹn ứ ở cổ: “Đào, Thầy Đào?”

“Thư Điềm, lâu rồi gặp.”

“Đợi chú! , “Thư Điềm bàn tay đang để phía trước khẽ hạ xuống: “Hai người làm sao có thể ở cùng một chỗ?”

“Tớ từ từ sẽ kể cho cậu hết.” Mạch Sanh Tiêu nâng tay Thư Điềm cầm trong lòng bàn tay mình: “Ở lại đây được không?”

“Đó là đương nhiên.”

Hai người cùng Đào thần nói vài câu chúc ngủ ngon, Mạch Sanh Tiêu mang Thư Điềm lên lầu, mở cửa, hai người bạn nữ cùng phòng đang ở phòng khách xem TV, Sanh Tiêu đi vào phòng ngủ.

“Sanh Tiêu, bọn họ là ai?”

“Là bạn cùng phòng của tớ.”

“Cậu ở cái phòng nhỏ như thế này sao?”

“Đúng vậy.”

“Có lầm không đấy.” Thư Điềm thở phì phì ngồi ở mép giường: “Cậu cùng Duật Tôn ly hôn, anh ta chưa cho cậu tiền? Cậu muốn tiết kiệm tiền cho anh ta à?”

“Ngược lại, anh ấy cho tớ không ít tiền, nhưng vừa mới ra khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng thì bị gặp cướp, vòng cổ Nước Mắt Mỹ Nhân Ngư cũng bị giật luôn.”

“Nước Mắt Mỹ Nhân Ngư?”

Mạch Sanh Tiêu đem cốc ấm đưa cho Thư Điềm: “Thôi, không nói nữa.”

“Sao có thể không nói? Sanh Tiêu, cuộc hôn nhân của hai người sao có thể tan tành như thế này?”

Mạch Sanh Tiêu kéo Thư Điềm ngồi ở cạnh mình: “Hôn nhân không tình yêu, làm thế nào có thể duy trì lâu hơn được chứ?”

“Sanh Tiêu, tớ lúc trước thuê thám tử tư theo dõi Duật Tôn, về sau bị anh ta phát hiện, còn đem thám tử tư đánh cho một trận, tớ còn muốn tìm nhiều chứng cớ một chút, để cho anh ta thua tán gia bại sản.” Thư Điềm cảm thấy nỗi hận khó nuốt, liên tục cắn răng.

“Tiền nhiều hơn nữa thì để làm gì chứ.” Mạch Sanh Tiêu thần sắc lạnh nhạt, lắc đầu nói.

Thư Điềm suy đi nghĩ lại: “A! ” Cô kêu lên một tiếng: “Cậu nói đi, xem có khi nào, anh ta tưởng cậu tìm thám tử tư, mới chịu cùng cậu ly hôn?”

Mạch Sanh Tiêu nhớ tới đêm đó Duật Tôn rất thô bạo, anh ta nói từng câu từng chữ là cô lấy anh ta cũng chỉ vì tiền: “Có khả năng thế này không.”

“Không phải chứ……” Thư Điềm khẽ vỗ ót: “Tớ lại gây chuyện rồi.”

“Thư Điềm.” Mạch Sanh Tiêu đem tay của cô kéo qua: “Kể cả là không phải, ít nhất chuyện này từ sau khi xảy ra chuyện ly hôn thì hãy vứt bỏ nó xuống, tớ thật sự giữ được nửa cái mạng này là may lắm rồi.”

“Cậu làm sao lại ngu như vậy?” Thư Điềm không đành lòng trách cứ, lại quả thực đau lòng: “Cậu có thể tới tìm tớ mà, tớ sẽ bảo vệ tốt cậu.”

“Tớ biết rồi.”

“Còn có, tại sao lại chỉ còn nửa cái mạng?”

Mạch Sanh Tiêu đem tình huống hôm đó nói tỉ mỉ cho Thư Điềm nghe, trừ bỏ chi tiết bị cắt cổ tay, nếu nói ra thì theo như tính tình của Thư Điềm, không cùng Duật Tôn liều mạng là không thể. Sanh Tiêu thật vất vả mới trốn được đến nơi này, không muốn có gì liên quan tới người đàn ông nào khác.

“Muốn tớ đi điều tra ra là ai làm không, tớ không lột da bọn chúng thì không thể yên được! ”

Nước Mắt Mỹ Nhân Ngư ở trong tay Sanh Tiêu, chỉ có cô cùng Duật Tôn biết rõ, sự thật này, cô cũng không có nói cho Thư Điềm.

“Sanh Tiêu, nếu là chuyện của thám tử tư, tớ có thể cùng Duật Tôn nói cho rõ ràng……”

Mạch Sanh Tiêu cũng không trả lời: “Trái tim đều cách xa nhau, một chút hiểu lầm nho nhỏ cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu dẫn tới cuộc ly hôn của bọn tớ, Thư Điềm, tớ không có khả năng vì chuyện này mà lại ở với anh ta lần nữa, đời này, tớ cũng không muốn gặp lại anh ta nữa, cậu cũng đừng quan tâm làm gì nhiều, coi như tớ ngã một cú đau đi, hiện tại tớ có thể đứng lên được rồi.”

“Nhưng mà cú ngã này quá nặng rồi.”

“Ít nhất cậu thấy đấy về sau tớ không phải nằm sấp nữa.”

Thư Điềm ánh mắt mông lung, hơi nước mờ mịt thấm nhập tận đáy mắt, cô ôm chặt lấy Mạch Sanh Tiêu, trong mắt lộ vẻ đau lòng.

Mạc Kiện từ sòng bạc đi ra, hung hăng phun một miếng nước bọt: “Mẹ kiếp, đen quá! ”

“Này, chơi tiếp vài ván nữa gỡ lại không?” Ba thằng bạn cũng cùng lúc đi ra.

“Không chơi, mấy ngày này không có tiền.”

“Chúng ta không phải giống nhau sao?” Một tên trong đó khoác lấy vai Mạc Kiện, đưa hắn mang đến một góc tối: “Gần đây tất cả đều căng, cái vòng cổ kia……”

“Cái này không thể được, vòng cổ không thể động vào.”

“Ai, mày dựa vào cái gì chứ? Bọn tao đi theo mày mệt chết mới kiếm được bằng đấy, mày cho chúng tao vài vạn đồng rồi đuổi chúng tao đi, từ trên người đứa con gái đó tìm được cái gì toàn bộ đều là của mày, xem thấy chúng ta là bạn bè lâu năm, dù thế nào cũng phải cho chúng tao một chút ít chứ?”

“Đúng đấy! ” Bên cạnh mấy người cùng nhau nói.

Mạc Kiện trong nội tâm cũng có những tính toán riêng của mình, việc này Mạc Y mà biết, chắc chắn sẽ cùng hắn cãi nhau to một trận.

“Này, tao đã hỏi qua một số người rồi, vòng cổ giá trị không ít tiền, mày cất giấu một chỗ thì được cái gì chứ, suốt ngày chỉ có thể nhìn, còn không bằng bán quách đi lấy tiền……”

Mạc Kiện sắc mặt do dự, như là đã dao động.

Vài thằng bên cạnh lại cứ khích bác vào.

“Muốn bán cũng được, tao đứng lên bán, còn lại bọn mày ba đứa chia đều.” Thời gian không có tiền thật sự khó chịu, Mạc Kiện cắn răng, bán đi vòng cổ, hắn muốn trở về như lúc đầu là điều không thể.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi