CHỜ ĐẾN KHI EM YÊU ANH


"Hức...đừng mà, dừng lại đi."
Trái tim Ngôn Bách Nhiên chợt hẫng đi một nhịp.

Chẳng hiểu vì sao mỗi lần nghe tiếng cô khóc tim anh lại nhói lên từng hồi, rất khó chịu.
Ngẩng mặt lên nhìn gương mặt xinh xắn nay đã điểm thêm hai hàng lệ, anh bất ngờ ngưng hẳn mọi động tác, vôi vàng kéo lại khoá quần.
Nhanh nhẹn lấy chăn quấn quanh người Hàm Nghi, Ngôn Bách Nhiên ôm cô vào lòng mà vỗ nhẹ tay vào tấm lưng đang khẽ run lên, dỗ dành.
Cô lúc này đã không thể kiềm chế được cảm xúc, mọi uất ức cứ thế mà tuôn ra theo nước mắt, lại khóc lớn hơn.
"Ngoan, không khóc."
Cô dụi dụi vào ngực anh, nước mắt cũng theo đó thấm vào lớp áo sơ mi mỏng.

Giờ đây có thể cảm nhận được trái tim ấy đang đập lên từng hồi, khiến Hàm Nghi cảm thấy ấm áp lạ thường.
Bẵng đi một lúc sau, khi tiếng nấc cùng những giọt nước mắt không còn đọng lại trên má người thiếu nữ, Ngôn Bách Nhiên mới nhẹ nhàng buông cô ra ngồi dậy.
Như một đứa trẻ đòi mẹ, cô sụt sùi ngôi dậy tìm hơi ấm từ thân thể cao lớn.

Nhưng đập vào mắt là cảnh tượng đến hoảng hồn.
Ngôn Bách Nhiên đang ngồi đó, đột nhiên lấy tay ghì lên chỗ bị thương do đạn bắn, khuôn mày rậm nhíu lại.

"Ngôn Bách Nhiên, anh làm gì vậy ? Mau bỏ tay ra."
Cô chồm sang lại lấy đôi bàn tay rắn chắc kéo ra, ngạc nhiên nhìn anh chờ đợi câu trả lời.
Chỉ thấy trên môi anh thoáng lại xuất hiện nụ cười có chút lưu manh.
"Vậy em muốn tiếp tục sao ?"
Hàm Nghi rụt tay về, ngượng ngùng xoay mặt đi nơi khác, môi mím chặt lại.

Hoá ra anh tự làm đau mình là để kiềm chế cái h@m muốn đang trỗi dậy kia.

Nghĩ nghĩ một lúc cô quay lại, bắt gặp ánh mắt Ngôn Bách Nhiên đang nhìn mình có chút trêu chọc liền không nhịn được mà mắng :
"Ngốc.

Sao không đi tắm nước lạnh ?"
Anh nhìn cô, đuôi mắt nheo lại, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.

Ngôn Bách Nhiên nắm lấy tay cô, kéo cả cơ thể đang quấn chặt bởi chăn vào lòng mình, bàn tay vuốt v e mái tóc mềm mượt.
"Lỡ em chạy mất thì phải làm sao ?"
Giờ phút này mà còn đùa được ! Hàm Nghi trừng mắt lên nhìn anh, biểu cảm vừa tức giận mà cũng vừa xót.
"Tôi có thể chạy đi đâu được sao ? Anh ở yên đi, tôi đi gọi bác sĩ."
Vừa thoát khỏi thân thể to lớn thì cổ tay của cô bị giữ lại.
"Có em rồi thì cần gì bác sĩ.

Còn nữa, em định quấn cái chăn này chạy khắp nhà cho người khác xem hả ?"
Hàm Nghi lúc này mới chợt nhớ ra, hết nhìn anh rồi lại đảo tròng mắt nhìn về cơ thể trần như nhộng của mình, có chút xấu hổ.
"E hèm, tuy là tôi có thể giúp anh lấy ra nhưng hiện giờ không có dụng cụ, để tôi đi gọi bác sĩ được rồi."
Cô vừa nói vừa chầm chậm tiến về phía đầu giường với lấy chiếc váy khi nãy.
"Nếu em có gọi thì nói với người hầu gọi cho Tần Vĩ, đó là bác sĩ quen của tôi."
Lúc quay lại nhìn thì đã thấy anh dựa vào thành giường, tay gác lên trán, đôi mắt lười biếng lại cụp xuống.

Thấy vậy Hàm Nghi cũng không nói thêm mà chỉ "ừm" một tiếng rồi bước đi.
"Khoan đã."

Chỉ vừa nhấc chân lên được hai cái thì đã bị gọi khiến cô khá không vui mà định bụng sẽ mắng cái tên "Ngôn dài dòng" thích nói nhiều này.

Nhưng nào ngờ vừa xoay mặt lại thì chỉ hận không thể có một cái lỗ để bản thân chui xuống.
Ngôn Bách Nhiên vẫn ngồi đó, chỉ là trên tay đang cầm nội y của cô giơ cao lên.

Anh nghiêng đầu sang một bên, đáy mắt có chút giảo hoạt chờ đợi phản ứng của cô gái nhỏ.
Chỉ khi cô vừa quay lại thì môi anh khẽ cong, để lộ nụ cười tà mị sau lớp mặt dày xảo quyệt.
"Em để quên đồ này !"
Hàm Nghi lúc này chỉ biết hóa đá mà chết trân tại chỗ, trong thâm tâm đang không ngừng mắng chửi bản thân.

Quên gì không quên lại đi quên đồ nhỏ, đúng thật là chỉ có cô mới dám quên cái thứ ấy.
Ngại quá hoá gượng, cô chỉ còn biết đi tới, gương mặt không biểu cảm, một tay giữ chăn cùng váy, một tay đưa ra nhận lấy.
Nào ngờ khi thấy người đến, Ngôn Bách Nhiên không những không chịu hợp tác lại còn đưa cánh tay bỏ đồ xuống, mặt dày giả bộ nhăn nhó.
"Xin lỗi em, tay tôi...đau quá.

Em qua đây lấy đồ được không ?"
Có mà đau cái mốc xì ! Cô thầm chửi trong lòng, chẳng phải ban nãy còn đè cô ra làm đủ thứ chuyện đó sao ? Bây giờ chỉ cầm có vài mảnh vải lại trở nên khó khăn đến vậy.

Cái tên này là đang muốn hành cô đây mà.
Trớ trêu thay Hàm Nghi và anh mỗi người ở một bêm giường, nên nếu anh bỏ đồ xuống thì cô lại phải chạy qua bên phía anh lấy đồ.


Nhấc từng bước chân nặng nề mà thâm tâm cô đang không ngừng gào thét.
Ngôn Bách Nhiên ngồi đó nhìn cô mà không khỏi thích thú.

Ngay khi cô gái nhỏ vừa bước qua thì anh ôm lấy eo cô kéo vào lòng mình.
Chỉ khi nhìn gần thể này mới thấy được gương mặt nhỏ nhắn kia xinh đẹp gấp bội phần.
"Không phải anh bị đau tay à ?"
Hàm Nghi vừa ngại mà cũng vừa giận, tuy cặp má đã đỏ ửng nhưng thái độ lại vô cùng bất mãn.
Không thấy anh nói gì, chỉ thấy bàn tay kia cầm đồ lên đưa đến chỗ cô, ánh mắt đầy tình ý chẳng thể dứt ra được.
"Tay anh lại hết đau rồi."
Miễn cưỡng nhận lấy đồ, cảm nhận được Ngôn Bách Nhiên cũng đã nới lỏng tay ra, Hàm Nghi nhanh nhẹn như một mũi tên lao thẳng vào phòng tắm.
"Rầm."
"Em vội thế làm gì ?"
Trẩm ngâm hồi lâu, anh lấy từ trong túi ra chiếc di động bấm gọi.
"Alo, Mặc Thành.

Mọi chuyện giải quyết ổn thỏa cả rồi chứ ?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi