CHỜ KHI NỖI NHỚ NỞ HOA

Tiết cuối buổi chiều lão Trương đột nhiên vào lớp tuyên bố tin Hạ Bạch Vi chuyển trường, hầu hết các bạn trong lớp đều không biết chuyện này, lão Trương vừa ngắt lời đã có tiếng xì xào tỏ ra kinh ngạc.

Hạ Bạch Vi còn lên bục giảng nói mấy lời lưu luyến, hốc mắt cô ấy hồng hồng như đã khóc.

Sau khi tan học còn có mấy bạn chạy đến chia tay với Hạ Bạch Vi. Khương Lê nhìn từ xa mà cũng thấy phiền muộn vì cuộc chia ly bất thình lình này, “Tuy bình thường cũng chẳng nói gì với nhau nhưng tự nhiên người quen chuyển đi cũng buồn thật đấy.”

Lệnh Tử vừa dọn sách vở vừa nói: “Ừ.”

Khương Lê nhìn cô, “Giờ cậu định đến nhà văn hóa cũ luyện múa à?”

Lệnh Tử vẫn chỉ ừ.

“Tớ có thể xem dáng vẻ mê hoặc lúc múa của cậu không?” Khương Lê cười hì hì.

“Cậu chưa thấy bao giờ sao biết nó mê hoặc được?” Cô trêu, “Hay lại tự mặc định?”

“Thì bởi,” Khương Lê định sờ túm tóc mái vốn không tồn tại của mình, “Tớ cam chịu mọi phẩm chất tốt đẹp của cậu, không chấp nhận phản bác.” Cô ấy nhe răng cười, “Tớ chung thủy với cậu chưa?”

“Cực kỳ chung thủy.” Lệnh Tử ôm cặp đứng lên, “Đi thôi.”

Trước khi hội diễn văn nghệ bắt đầu thì Úc Thần phải có trách nhiệm làm đạo diễn nên anh không thể phân thân đi bảo vệ cô được, Lệnh Tử cũng không hề liếc anh mà tay trong tay với Khương Lê, cứ thế đi thẳng.

Úc Thần ngồi tại chỗ thầm xúc động —— cái đồ vô tâm!

Anh đang buồn bực, vừa ngoảnh đầu lại đã thấy Trần Dương thâm tình nhìn mình liền sởn tóc gáy, “Nhìn cái gì đấy? Định thử làm tôi nôn à?”

Trần Dương chỉnh trang lại đồng phục, nói: “Đạo diễn, tôi tên là Trần Dương, Trần trong Trần Bì (*), Dương trong “đấu chí ngang dương” (*’), năm học lớp một tôi đã được bầu làm đội viên trong đội thiếu niên tiền phong Trung Quốc nhờ sự toàn vẹn về tài năng và trí tuệ của mình, lúc nào tôi cũng phấn đấu vì sự nghiệp cộng sản! Năm cấp hai tôi lại được bầu làm người tiên phong đáng yêu nhất trong đội trống thiếu niên tiền phong, lúc nào cũng sẵn sàng cống hiến cho sự nghiệp cộng sản! Năm cấp ba…”

(*) Trần bì (陈皮): Quýt (Quất thực) là một loại trung dược.

(*’) “Đấu chí ngang dương” (斗志昂扬): Ý chí chiến đấu sục sôi.

“Nói vào điểm chính đi!” Úc Thần ngắt lời cậu ta.

“Đạo diễn”, Trần Dương nói với vẻ ý chí sục sôi, “Cho tôi một cơ hội, cho thanh niên như tôi một cơ hội để bộc lộ tài năng! Tôi diễn cái gì cũng được, tôi cực kì yêu diễn kịch, tôi bằng lòng cống hiến sức mạnh cho sự nghiệp biểu diễn!”

“Tưởng cậu muốn cống hiến cho sự nghiệp cộng sản cơ mà?” Úc Thần nói: “Chẳng lẽ cậu phân thân được à?”

“… Tôi mong cậu hiểu lòng tôi.” Trần Dương nói đầy xót xa.

Úc Thần cắn bánh quy, “Đảng sẽ trừng trị tất cả những kẻ đứng núi này trông núi nọ.”

Trần Dương ôm tay anh, “Đạo diễn, tôi là tuấn mã đây, cậu có phải là Bá Nhạc (*) không?”

(*) Trích ý từ câu chuyện tuấn mã đợi Bá Nhạc, câu chuyện này được dùng để nói về một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh.

Úc Thần cắn bánh, “Không, tôi là ông cậu thì có!”

Trần Dương lập tức nói, “Ông ơi! Ông ơi ông ơi ông ơi! Xin cho cháu trai đây đi cửa sau đi!”

“… Đệt!” Úc Thần cảm khái một câu từ tận đáy lòng.

“Ơ? Nếu cậu có đam mê về chuyện ấy thì,” Trần Dương ngại ngùng cúi đầu, cậu ta tỏ ra hăng hái sẵn sàng hiến thân, “Tôi đây cũng…”

“Cậu nghĩ hay nhỉ.” Úc Thần cười nhạt.

“Được không?” Trần Dương chờ mong.

“Được không cái gì?” Úc Thần nhướng mày.

“Gì cũng được.” Trần Dương nói.

“Phắn đi.” Úc Thần đáp.

“…”

Lệnh Tử thay váy ba lê xong bèn bắt đầu ép chân lên cột.

Khương Lê ngồi một xó, “Hội diễn văn nghệ lần này tớ còn tưởng cậu sẽ đăng ký múa chứ, nhưng cậu không đăng ký tớ cũng không ngạc nhiên lắm, cậu không thích phô trương mà.”

Lệnh Tử thay chân bên kia, “Sao hôm nay cậu không về chung với bạn trai?”

Khương Lê im lặng thật lâu, Lệnh Tử quay lại nhìn mới thấy cô ấy có vẻ ủ rũ bèn hỏi: “Cãi nhau à?”

Khương Lê bực bội đáp, “Cãi nhau được đã tốt.”

Lệnh Tử im lặng nhìn cô ấy, cô không biết phải an ủi người khác thế nào.

Khương Lê cười cười, “Thôi kệ mấy chuyện đấy đi, cậu múa mau lên, nửa tiếng nữa tớ phải về rồi.”

Lệnh Tử chọn múa khúc “Hồ Thiên Nga”, trước khi bật nhạc cô hỏi: “Cậu đã xem “Hồ Thiên Nga” bao giờ chưa?”

Khương Lê gật đầu, “Nhưng “Hồ Thiên Nga” trên TV là cả một đàn thiên nga múa cơ.”

“Ừ.” Lệnh Tử nói: “Cái này gọi là “The Odette Solo” (*)”

(*) Màn độc vũ của Odette.

——

Thời tiết tháng tư có hơi thở ấm áp tinh khôi độc đáo, khí trời miên man trong không khí rồi thấm vào tận ruột gan. Mà nơi đây có một cô gái bẩm sinh đã thuộc về mùa xuân, mỗi cử động đều có thể làm gió nổi nước rung, chân chạm đất bắt đầu vũ khúc hồi sinh mùa xuân, người con gái ấy làm lòng người lưu luyến rung động, làm lòng người mát tận tâm can…

Những nét đẹp đẽ của cô Úc Thần cũng đã khám phá được chút chút.

Cơ mà…

Không công bằng quá đi mất.

Dựa vào đâu mà Khương Lê được xem từ đầu đến cuối, còn anh thì chỉ khám phá được tí tẹo chứ?

Úc Thần dựa lưng vào cửa, lần này anh “khám phá” trắng trợn bằng cách nhìn thẳng vào ánh mắt cô trong gương, cô xoay vòng, ánh mắt đan vào anh trong thực tại và nơi gương, suýt nữa chân lệch nhịp.

Khương Lê thấy cũng hơi muộn rồi bèn ôm cặp rón rén ra khỏi phòng luyện múa, cô ấy nhìn Úc Thần mấy giây xong thoải mái chuồn êm, thật ra Khương Lê đã rón rén thế từ lúc còn ở trong phòng với Lệnh Tử rồi, nên trông kiểu gì cũng rất đáng nghi.

Lệnh Tử dừng lại, cô nhìn người đứng sau cửa phòng luyện múa, suy tư xem có nên múa tiếp không.

Úc Thần dựa lưng vào cửa, cười, “Cậu cứ múa tiếp đi, mình lại đây nhòm chút thôi.”

Cô mặc áo đai đeo màu đen, tuy đằng trước rất kín nhưng đằng sau áo chỉ bọc tới eo làm lộ ra tấm lưng trắng trẻo, bên dưới vẫn là váy lụa trắng mềm dài qua đầu gối.

Anh vẫn biết váy múa ba lê sẽ tương đối… hở, nhưng mà đẹp.

Lệnh Tử cũng muốn coi như không có chuyện gì xảy ra mà múa tiếp lắm chứ, nhưng anh cứ nhìn cô chằm chằm thế làm cô không tỏ ra chuyên nghiệp cho được.

Lệnh Tử tắt nhạc trong điện thoại đi, hỏi: “Cậu đang thảo luận tiết mục văn nghệ trong lớp cơ mà? Sao lại đến đây rồi?”

“Họ đang thêm vai diễn cho Trần Dương.” Úc Thần nói.

“Vậy cậu không…” Tham dự quá trình thêm người cho đội kịch hả đạo diễn ơi —— cô đứng im.

“Cậu quan tâm mình làm gì?” Anh nói, “Cậu cứ múa đi, mình ở đây chờ.”

“Vậy cậu ra ngoài đi.” Cô nhìn anh.

Cô vẫn tỏ ra bình thản như thế, nếu nói ra thì đúng thật rất khó gần.

Lòng Úc Thần chợt nặng nề, giống như có chậu nước lạnh dội thẳng vào lòng nhiệt tình của anh, dập nó tắt ngúm, chỉ còn một sợi khói đang giãy dụa, tuy anh biết chờ cho cảm giác này nhạt dần, anh vẫn sẽ phải trông chờ sợi khói ấy hồi sinh lần nữa.

Anh gật đầu quay ra ngoài.

Cô bỗng nhiên gọi anh lại, “Úc Thần.”

Anh lập tức dừng bước, tự nhiên lại bực vì mình quá dễ mềm lòng, anh sững sờ hai giây mới quay lại, không ngờ lại có một bóng dáng nhào tới ôm lấy cổ anh, Úc Thần nhanh nhẹn duỗi tay ôm bóng người đó, anh bị ai đó xô vào lòng mà lảo đảo hai bước, sau đó anh ngẩn ngơ nhìn phòng luyện múa trống rỗng trong giây lát.

Giờ khắc này, tình cảnh này…

Là điều mấy chục năm sau anh vẫn sẽ mơ về.

Nhưng có lẽ do đã bị cô từ chối quá nhiều lần nên lúc cô đột nhiên xông tới Úc Thần đã lập tức loại trừ tất cả những đáp án tốt đẹp nhất, anh chỉ thấy lo, “Có phải ai bắt nạt cậu không?”

Lệnh Tử nói: “Đêm qua mình đã nghĩ kĩ rồi.”

Tuy anh còn hơi sững người nhưng đã nhanh chóng bắt được vấn đề, “Ồ, thế kết quả là gì?”

“Cậu vẫn…”

“Vẫn thích,” Anh cười cười, “Vẫn rất thích cậu, thế nên?”

“Mình muốn…”

“Được thôi, mình đồng ý.”

Ý của cô anh đều hiểu.

Úc Thần ôm cô thật chặt, anh cúi mặt thì thào bên tai cô: “Cậu đúng là làm mình vừa ngỡ ngàng vừa mừng đấy, công chúa nhỏ à, trong “Tam Quốc” có câu nào ấy nhỉ?”

Cô đáp lời: “Hả…”

Anh nói: “Cân quắc không nhường tu mi (*).”

(*) Người phụ nữ không thua kém đấng mày râu.

Công chúa nhỏ cho anh một bất ngờ hoàn toàn không thể đoán trước được, mà cảm xúc này như một đóa hoa nở từ trái tim, rễ hoa nhanh chóng mọc tràn từ lục phủ ngũ tạng đến tận lòng bàn chân.

Có chăng là anh đã khát vọng thời khắc này lâu lắm nên hoàn toàn khong hề muốn buông tay chút nào.

Thật ra Lệnh Tử bị anh ghì chặt nên không thoải mái lắm, nhưng anh nhiệt tình vậy thì cô cũng không nỡ làm anh mất hứng mà chỉ kín đáo nhắc nhở, “Úc Thần, cậu bình tĩnh lại đi.”

Anh nhắm mắt lại, “Mình đang rất bình tĩnh đấy.”

Lệnh Tử: “… Thôi được rồi.”

——

Cảm giác hạnh phúc này dồn dập ngụp lặn như sóng biển.

Lúc nó cuộn trào thì không hề quan tâm thời gian địa điểm chút nào, ví như lúc ba giờ sáng…

Úc Thần bò khỏi giường, anh châm thuốc chạy ra cửa sổ vừa hút thuốc vừa ngắm trăng —— đời ông đây vì công chúa nhỏ mà thăng hoa, dấu mốc lịch sử quan trọng như vậy phải tìm người chia sẻ mới được.

Nên khi Khấu Lâm nhận được điện thoại của anh, cái tâm trạng cồn cào bất an và hóng hớt của cậu đã chiến thắng cơn buồn ngủ, “A Thần à? Sao tự nhiên nửa đêm gọi điện vậy? Có việc gì không?”

Úc Thần cắn điếu thuốc, “Tâm trạng cậu nay thế nào?”

“Cậu…” Mồ hôi lạnh của Khấu Lâm chảy ròng ròng, “Cậu không có việc gì thật à?”

“Ừ,” Úc Thần nói: “Cậu rảnh không? Tâm sự cái nhỉ?”

“Đang nửa đêm mà rảnh cái đếch gì!” Khấu Lâm vừa bực vừa lo, “Có phải chuyện liên quan đến Tô Lệnh Tử không?”

“Ừ.” Úc Thần phun ra khói trắng giữa màn đêm.

“Vì một cô gái thôi mà cậu đến nỗi này à?” Khấu Lâm nằm bẹp dí trên giường, đại khái là có giác ngộ đêm nay chắc mình sẽ phải thức trắng đêm.

“Cậu không hiểu đâu.” Anh nói một câu thật thâm trầm.

“Đúng là tôi không hiểu…” Khấu Lâm sửng sốt đáp, cậu ta thảng thốt nghe thấy tiếng người ở đầu dây bên kia ngắt máy, sau đó tức gần chết —— Đậu má Úc Thần, cậu có bệnh à!!

——

Sáng sớm sau khi Lệnh Tử tỉnh lại thì nhìn thấy có tin nhắn yên vị trong điện thoại.

—— Mình đến đón cậu đi học nhé?

Lệnh Tử ngơ ngác cầm điện thoại một lát rồi nhắn lại: Không cần.

Dù sao thì cô có nhắn không cần anh cũng sẽ chẳng nghe đâu. Cái sự thâm tình khó đỡ này thật là…

Quả nhiên, lúc cô chạy tới trạm giao thông công cộng đã thấy anh ngồi đợi mình ở ghế dài, anh còn rất ngoan ngoãn mà đeo khẩu trang như cô đã nói. Úc Thần yên lặng ngồi cúi mặt chơi game Tetris.

Lệnh Tử tới ngồi cạnh anh, nói: “Chào buổi sáng.”

Lúc này Úc Thần mới biết cô đã tới, có lẽ khóe môi dưới lớp khẩu trang đang nhếch lên, khóe mắt anh ôm nét cười ấm áp, cô chăm chú nhìn mặt anh một lát.

“Nhìn gì thế?” Anh hỏi.

“Quầng thâm mắt.” Cô đáp.

“… Muốn biết nguyên nhân làm mình mất ngủ không?” Anh quyết định tha thứ cho sự thiếu tế bào lãng mạn của cô.

Cô nghĩ ngợi một lát, “Sắp đến kì thi tháng rồi.”

Úc Thần tháo khẩu trang ra làm lộ khuôn mặt vẫn đẹp bất chấp quầng thâm, “Cô gái ơi, lãng mạng chút được không?”

Cô —— “Ồ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi