CHƠI ĐỘC

Tôn Hồi đau đến nhíu mày, khẽ run rẩy muốn vùng cánh tay ra. Lúc đang cử động thì nước mắt quanh quẩn nơi vành mắt bất tri bất giác rơi xuống hai giọt, lóe lên rồi tan biến dưới ánh trăng mờ nhạt hệt ảo giác.

Cô khẽ kêu "Đau" mấy tiếng. Song, Hà Châu chẳng buông tay, chỉ giảm bớt chút lực, âm trầm hỏi lại lượt nữa: "Ai làm?"

Môi Tôn Hồi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh.

Tấm rèm che trong căn phòng trọ đã vén ra, giường ván gỗ sát vách và chiếc giường đơn giản cách nhau hai bước. Bàn ăn được chuyển tới vách tường hướng Đông, bố cục có hơi thay đổi.

Tôn Hồi lau mắt, nhìn xung quanh sau đó lẩm bẩm: "Đi rồi?"

Hà Châu chỉ chăm chú nhìn cô với ánh mắt sâu thăm thẳm. Dưới bóng đèn led, thấy rõ cả các vết thương.

Dấu ấn đỏ lừ của cái bạt tai trên đôi má đã mang sắc tím, dấu chân rành rành trên áo phông, dấu tay trên cánh tay và vết máu trên nửa cẳng chân khiến anh hít một ngụm khí lạnh. Hà Châu bất giác nhìn eo của cô, khuy quần bò và khóa dây lưng không bị hỏng, quần áo cũng không có dấu hiệu từng bị lôi kéo. Tôn Hồi chưa bị xâm phạm.

Tôn Hồi ngơ ngác, không xu dính túi, không biết có thể tìm ai. Khi chạy ra khỏi căn hộ, sắc trời còn chưa tối hẳn, lúc chạy tới đây đã có mấy nhà thắp đèn. Cô tưởng mình có thể không tính toán chuyện người ta đã làm lúc trước, tìm hắn để dựa dẫm, nhưng kết quả người cô muốn tìm ấy vậy mà đã đi không lời từ biệt.

Nước mắt tuôn rơi. Tôn Hồi run rẩy lặp lại: "Đi rồi à..." Cô cúi đầu nhỏ giọng: "Cảm ơn anh, tôi về trước!" Dứt lời thì tập tễnh ra ngoài.

Hà Châu cau mày, vẫn sầm mặt nhìn theo bóng dáng của cô, ngầm chịu đựng một lúc, anh xiết tay thành nắm đấm cất bước đuổi theo.

Tôn Hồi đi về phía trước, cứ như một cô hồn dã quỷ với một bàn chân trần giẫm lên đất bẩn. Thỉnh thoảng cô nâng cánh tay dụi mắt. Từ phòng trọ nông dân tối tăm đến đường cái đèn đóm thắp sáng, cô hoàn toàn không phát hiện được Hà Châu ở sau lưng.

Đi thẳng tới gần nhà nghỉ của nhà họ Tôn, cuối cùng Tôn Hồi dừng bước. Nhìn từ xa, bên trong cửa kính sáng chưng, bà chủ quán hàng xóm lại tới, hôm nay hình như là Vu Lệ trông coi.

Tôn Hồi nhìn quanh, bỗng dưng không biết nên đi đâu. Khắp nơi trên con đường này đều là người, những gương mặt quen thuộc đến vậy: Quán nhà họ Trần cô mua đồ ăn sáng, quán nhà họ Ngô mua bữa trưa, siêu thị nhỏ nhà họ Lưu mà cô mua đồ ăn vặt. Nhưng hiện tại ngay cả nhà nghỉ của nhà mình cô cũng không dám vào. Đầu óc cô mờ mịt, sợ đến nỗi bản thân chẳng còn sức lực. Qua dòng lệ nhạt nhòa, đường phố dần dần méo mó mơ hồ. Cô không có nơi để đi, không còn nhà để về, cô đã bị bố mẹ đuổi ra ngoài rồi. Tôn Hồi nén cơn khóc, từ từ ngồi thụp xuống.

Trước mặt có thêm đôi chân, hô hấp nặng nề dần dần tiến tới gần. Tôn Hồi chỉ cảm thấy bả vai xiết chặt một cái, có người ấn cô lại. Vội ngẩng đầu lên, cô chỉ thấy hình dáng lờ mờ của người trước mắt, đường nét khuôn mặt rất mạnh mẽ, hít thở mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Môi Tôn Hồi run run, nước mắt lã chã: "Tám tuổi tôi bị chú dì tôi đưa về, bố mẹ tôi không cần tôi. Chú dì tôi chỉ vứt tôi ở cửa, bố mẹ tôi còn đuổi theo lôi kéo họ. Bốn người cứ ở đó ầm ĩ. Thực ra tôi nghe hiểu hết cả, họ đều không cần tôi. Sau đó tôi khóc, có một chị gái tới dỗ dành tôi. Sau đấy nữa chị ấy bảo bố mẹ giữ lại tôi. Ngày tháng của tôi trải qua rất hạnh phúc. Chị gái thương tôi, mẹ nấu món ngon, trẻ con nhà người khác tới bắt nạt, bố tôi còn dọa chúng nó, đuổi chúng nó đi. Nhưng giờ họ không cần tôi nữa."

Cô túm lấy cánh tay đối phương, nước mắt như mở chốt rơi xuống không kiểm soát nổi: "Tôi cũng sắp hai mươi tuổi rồi, tôi sẽ không tiêu tiền của nhà nữa, nghỉ hè tôi sẽ đi làm thêm. Bố mẹ đừng không cần tôi mà. Tôi có thể đi đâu chứ, tôi không muốn một mình. Tôi muốn bố mẹ, tôi muốn về nhà..."

Giọng cô nghèn nghẹt. Hà Châu ôm cô vào lòng. Tôn Hồi dán lên lồng ngực của anh, từng câu từng chữ run rẩy phát ra. Dường như cộng hưởng rung động, ngực Hà Châu phút chốc đau đớn. Chỉ nghe cô nói: "Tôi không ngốc, tôi không đần. Các người đều coi tôi ngốc, tôi thật sự không ngốc. Tôi cần thông minh như vậy làm gì. Ngày nào tôi cũng cười ha ha, không phải tôi ngốc mà. Tại sao tôi phải cười mỗi ngày, thực ra cười lên mệt lắm chứ... Tôi chỉ muốn vui vẻ chút thôi, tại sao không ai thích tôi."

Tôn Hồi chỉ thấy trời đất tối sầm, hoang vu và tăm tối, trái tim chẳng khác gì bị đâm ngàn vạn mũi kim, nhưng bên tai lại chợt truyền tới luồng khí nóng bỏng. Hà Châu cúi đầu lên tiếng: "Anh thích em, Hồi Hồi. Anh rất thích em!"

Tôn Hồi mỉm cười, nước mắt rơi xuống, một đôi môi xa lạ ghé rất gần, khuôn miệng dường như đã chạm vào nhau. Trên mặt truyền tới sự thô ráp, xúc cảm nóng bỏng. Quỹ đạo thẳng tắp của dòng lệ biến mất, Hà Châu cất giọng trầm khàn: "Theo anh về nhé, anh cần em!"

Lúc này nhà họ Tôn loạn thành một đống, bố Tôn tức sùi bọt mép, chỉ chỉ bản thỏa thuận li hôn, chĩa mũi dùi vào Tôn Địch mà mắng: "Óc lợn! Li hôn phân chia có tí tài sản thế này mày cũng ký? Mày dám ký, có tin tao chặt bỏ tay mày không?"

Mẹ Tôn khuyên bố Tôn có gì từ từ nói. Ông đẩy bà ra, hung dữ quát: "Đây là con gái tôi sinh, dù bảo nó chết nó cũng phải chết cho tôi! Ký à, mày cứ thử xem!"

Tôn Địch ngồi một bên chảy nước mắt. Mấy giờ đồng hồ ngắn ngủi mà cô ấy tiều tụy hẳn. Nghĩ tới cảnh Tôn Hồi bị đuổi ra ngoài, rốt cuộc cô ấy không nhịn nổi khóc, vừa khóc vừa tự khoan dung chính mình. Tất cả những điều cô ấy làm không hề sai, cô ấy không thể để Tôn Hồi và Đàm Đông Niên có cơ hội bên nhau, cô ấy phải tiếp tục ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi tới trước mặt thân thích nhà họ Tôn, cho họ biết li hôn không phải là thất bại của cô ấy mà bởi đứa em gái cô ấy yêu thương nhưng lại mãi mãi không phòng bị nổi.

Khóc xong, Tôn Địch chậm rãi mở miệng: "Bố, không thể như vậy. Bố biết tính con rồi đấy, con sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nếu chúng ta làm ầm đến bên Đông Niên, về sau con làm sao tái hợp với anh ấy được."

Bố Tôn thở hào hển, ngừng một chốc lại nghe Tôn Địch thong thả nói: "Bao nhiêu cặp vợ chồng sau khi li hôn lại tái hợp. Con và Đông Niên không có mâu thuẫn lớn, đừng phá vỡ hy vọng này!"

Bố Tôn mím môi, lồng ngực không ngừng phập phồng, cuối cùng ông ta ngừng gào thét.

Tôn Hồi được Hà Châu "nhặt" về, trong đầu cô vẫn vô cùng hỗn độn.

Cả ngày nay cô chưa uống một giọt nước, chưa ăn một hạt cơm nên bước chân sớm đã mềm nhũn. Vết thương trên người không biết nặng nhẹ ra sao, thoạt tiên đau đến tận tâm can. Sau đó hình như tê rần, lúc đi được nửa đường, mắt cô hoa lên, có ngất xỉu trong chốc lát. Khi tỉnh lại, cô đã được Hà Châu ôm ngang lấy, trên trán truyền tới xúc cảm mềm mại.

Hà Châu dùng môi kiểm tra nhiệt độ, anh nhẹ giọng: "Không sốt!"

Con ngõ nhỏ của phòng trọ nông dân vừa dài vừa quanh co, côn trùng thấp thoáng dưới ánh đèn, chầm chậm bay lượn theo bước chân của Hà Châu.

Tôn Hồi yếu ớt đẩy anh ra, ý thức đã hơi tỉnh táo. Cô không hiểu tại sao lại hoảng hốt:

"Tôi... tôi... về... Tôi muốn về nhà!"

Hà Châu xốc cô lên, một tay mở cánh cửa gian phòng trọ, còn chưa đẩy ra thì chợt thấy cô gái ở trong lòng ra sức giãy dụa, khua loạn xạ vài cái liền gục đầu nôn khan. Hà Châu lập tức đặt cô lên giường, cầm thùng rác để cô nôn. Nôn một hồi lâu lại chẳng nôn ra nổi bất cứ thứ gì.

Tôn Hồi khó chịu ôm bụng, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ.

Nửa tiếng sau, Hà Châu đã mua hai suất cháo và ba món thanh đạm. Anh đỡ Tôn Hồi dậy ăn.

Lúc đầu, Tôn Hồi ăn không vô, bị Hà Châu cưỡng ép đút cho mấy miếng cô mới nhịn cơn buồn nôn, từ từ nhai nuốt. Ăn xong lại đổ mồ hôi khắp người. Hà Châu đun nước, vắt khăn nóng để cô lau mặt. Anh hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

Tôn Hồi gật đầu. Hà Châu lấy hộp thuốc và bông băng để làm sạch vết thương cho cô.

Rất nhiều vết bầm tím, nơi bị tổn hại chỉ có đùi và lòng bàn chân. Nhấc chân cô lên mà đôi con ngươi anh trầm xuống, trên trán nổi gân xanh. Anh hỏi: "Em đã đi bao lâu?"

Tôn Hồi thoáng ngẩn người, ngơ ngác đáp một câu "Không biết nữa", rồi cô lại vùng ra bảo muốn tự bôi thuốc. Hà Châu giữ chặt lấy cô và thấp giọng: "Em không biết làm đâu, để anh!"

Ban đầu, anh không rõ nặng nhẹ, sau khi nghe thấy Tôn Hồi "sịt" vài tiếng, anh mới nhận ra, bớt đi chút lực, cố gắng làm cho động tác nhẹ nhàng. Một lúc lâu mới xử lý xong vết thương. Hà Châu thấy khuôn mặt của Tôn Hồi từ đầu chí cuối là sự yếu ớt, nhưng vẫn luôn tỏ vẻ phòng bị. Lát sau, anh bật quạt điện, chỉ vào giường mình bảo: "Em ngủ đi! Anh ngủ bên ngoài, có chuyện gì ngày mai hãy nói!"

Dứt lời, anh liền đi ra. Tôn Hồi lặng yên đợi một chốc rồi khập khiễng đi khóa ngay cửa phòng. Vừa nằm xuống gối đầu liền thiếp đi, chẳng qua cảnh trong mơ luôn kỳ quái, như thể qua lại giữa hư và thực. Ngủ tới nửa đêm, cô thức giấc, cảnh giác nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, rồi kéo chăn khóc một lúc, khóc mệt thì ngủ tiếp, lặp đi lặp lại mấy lần, gối đầu ướt một mảng. Cuối cùng, Tôn Hồi cảm thấy mình đang nằm mơ, sớm không phận biệt rõ là khóc thật hay khóc giả nữa, cũng chẳng hay cái gọi là "ngủ ở bên ngoài của Hà Châu" chỉ là dựa vào cửa lớn mà ngủ.

Hà Châu không hề ngủ, anh luôn nhắm mắt nghỉ ngơi và chú ý tới động tĩnh trong phòng. Qua một hồi lâu, nghe thấy mấy tiếng khóc kìm nén, anh mở bừng mắt, từ từ bước tới cạnh cửa sổ, cứ thế chăm chú nhìn một hồi. Mãi tới khi trong phòng yên tĩnh trở lại, anh mới lần nữa ngồi xuống bên cửa, cúi đầu, vẻ nghiêm nghị trong đôi con người phút chốc chìm sâu.

Khi Tóc Vàng nhận được điện thoại của Hà Châu đã là rạng sáng. Gã lầu lầu bò dậy liếc mắt nhìn màn hình hiển thị người gọi tới rồi ngậm miệng.

Giọng Hà Châu hơi khàn: "Tóc Vàng, giúp tao một việc!"

Tóc Vàng lập tức đáp: "Được, anh nói đi!"

Kết quả một việc này biến thành ba việc, Tóc Vàng nghiến răng.

Việc thứ nhất, giúp Hà Châu tìm một phòng khách sạn sạch sẽ tí.

Việc thứ hai, giúp Hà Châu mua một số thứ để phụ nữ tắm giặt và thay.

Việc thứ ba, Hà Châu hơi nheo mắt, chậm rãi bảo: "Trạm Bắc chỗ này có một nhà nghỉ của họ Tôn, tìm mấy anh em hỏi thăm thử xem đã xảy ra chuyện gì. Nghe ngóng xong rồi tao tính tiếp!" Anh đã cần Tôn Hồi thì phải cần đến cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi