CHƠI ĐỘC

Khi Hà Châu trở lại biệt thự, chân trời cũng đã hửng sáng. Vừa mở cửa phòng ngủ ra, tim anh liền nhói đau.

Tôn Hồi tựa vào đầu giường, nghoẹo cổ ngủ gà ngủ gật, hai tay xếp lên cái chăn đắp trên người, trong tay vẫn cầm di động, đèn ngủ tỏa ánh sáng ấm áp.

Hà Châu sẽ sàng bước tới, một tay đỡ lấy vai Tôn Hồi, một tay nâng má cô, dè dặt hôn một cái, rồi xê dịch người cô, muốn đặt cô nằm xuống. Mới cử động thì cơ thể nhỏ bé dưới tay đã cựa quậy. Tôn Hồi lẩm bẩm một tiếng thức giấc, mở mắt túm lấy tay áo của Hà Châu: "Anh về rồi ạ?" Giọng nói lúng búng, hiển nhiên còn mang theo sự ngái ngủ.

Từ phòng tắm đi ra, Hà Châu vừa ngồi lên giường, Tôn Hồi liền xoa bóp bả vai cho anh, sức lực không nặng không nhẹ, mỗi nhịp đều vừa phải.

"Anh bận rộn suốt đêm cũng chưa ngủ. Hôm nay còn phải đến công ty không? Hay là đừng đi nữa, ngủ một giấc thật ngon đã ạ?"

"Buổi chiều anh mới đi." Hà Châu dứt lời. Tôn Hồi không nói gì. Anh nghiêng đầu nhìn cô, thấy ngay cả miệng của cô cũng dẩu lên, liền không nhịn nổi nhéo môi cô một cái rồi thuận thế đặt xuống một nụ hôn. Anh ôm cô vào lòng, từ từ di chuyển đến đầu giường.

Sáng sớm mai, trong núi có một loại hương vị khác lạ, phóng tầm mắt nhìn vẫn là cây cối xanh tươi, không thấy lá đỏ của mùa thu. Mặt Trời vẫn chưa lộ ra một góc, chỉ nhuộm thêm một tầng mây bạc phía chân trời. Khoảng thời gian giữa đêm tối và ban ngày này luôn khiến con người ta có một thứ cảm giác bao la hùng vĩ lúc mới thức dậy.

Tôn Hồi không buồn ngủ, cô rúc vào lồng ngực Hà Châu nghịch bàn tay to lớn của anh, nhỏ giọng bảo anh mau ngủ đi thôi. Hà Châu cứ ôm cô như vậy, nào ngủ được nữa. Tuy mệt mỏi, nhưng anh cũng không muốn nhắm mắt, chỉ khẽ chuyện trò cùng cô.

"Sau này em tự mình ngoan ngoãn đi ngủ, đừng đợi anh nhé!"

Tôn Hồi gật đầu lấy lệ, vừa tóm ngón tay anh vừa ngáp: "Không phải chỉ chờ anh đâu, nửa đêm hôm qua Tạ Kiều Kiều đánh thức em, bảo rằng Phù Hiểu Vi chưa về ký túc xá. Dẫu sao cũng đã tỉnh nên em lười ngủ tiếp."

Hà Châu thơm lên má cô. Nghe xong, anh thoáng ngừng chốc lát, đôi lông mày nhíu lại, thấp giọng hỏi: "Phù HIểu Vi?"

Tôn Hồi "Vâng" một tiếng: "Đúng rồi, sau đấy Tạ Kiều Kiều lại gọi điện thoại tới nói là Phù Hiểu Vi đêm nay ngủ bên ngoài. Hai cú điện thoại đánh thức em, muốn ngủ cũng không ngủ nổi."

Hà Châu mỉm cười, nhéo mũi Tôn Hồi, ấn cô vào trong chăn và bảo: "Vậy bây giờ cùng ngủ đi!"

Tôn Hồi vâng lời nhắm mặt, còn Hà Châu vẫn không ngủ. Bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh ban mai hơi hé lộ. Hà Châu dém chăn cho Tôn Hồi, lòng đầy tâm sự.

Chu Phong trốn thoát, vừa vặn có thể để Hà Châu thay một loạt vệ sĩ, không thể không nói rất đúng với ý của anh. Song kế tiếp, tình huống nhất định càng hỗn loạn hơn, lão Đàm đã nổi giận.

"Hắn ra tù bốn tháng, đến Hải Châu xa xôi nhưng cũng gần ngay dưới mí mắt của Trung Quảng. Một tuần này không cần phải nói, tuy tôi chưa lấy lại được tài liệu cũng có thể dây dưa cùng hắn. Giờ hắn đã chạy mất, xem ra là tôi dùng sai cách rồi. Hà Châu, cậu cảm thấy sau này sẽ xảy ra chuyện gì?"

Sau này, Mai Đình Sơn cũng không thể ngồi yên nữa, chuyện tài liệu chia làm hai phần cũng sẽ bị lộ. Hà Châu mất ưu thế ở bên này, anh và Chu Phong đều trở thành miếng thịt béo mà người người muốn tranh giành.

Ngay từ đầu lão Đàm không đòi tư liệu trong tay Hà Châu, đây là một kiểu cam đoan không lời đối với anh. Còn hiện tại, tư liệu do Hà Châu hộ tống sẽ trở thành mối đe dọa lớn nhất, và con đường Chu Phong đã đi là cảnh bảo lớn nhất.

Hà Châu nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng anh ôm chặt Tôn Hồi, dán lên má cô khẽ gọi:

"Hồi Hồi..." Cô không có phản ứng, có điều anh nói tiếp: "Chu Phong bỏ trốn rồi!"

Lời này giống như dòng điện rõ rỉ, kích động Tôn Hồi đang say giấc giật mình một cái, mở bừng hai mắt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đang kề sát mình: "Sao ạ?"

Hà Châu đáp: "Chu Phong đã bỏ trốn tối qua!"

Rốt cuộc vầng Thái Dương xuất hiện, nhuộm hồng ngọn núi như từng mảng lửa thiêu, chim chóc và côn trùng kêu không ngớt.

Tôn Hồi ngồi ngay ngắn, chân xếp bằng nghiêm chỉnh, duy trì khoảng cách một cánh tay với Hà Châu, lặng yên nghe anh kể hết. Cô trầm tư rất lâu mới mở miệng: "Phù Hiểu Vi mang Chu Phong đi ạ?"

"Ừ." Hà Châu thấp giọng trả lời.

Tôn Hồi nhíu mày nói tiếp: "Châu Châu, chúng mình nói chuyện chút đi!"

Sống lưng Hà Châu thoáng cứng ngắc, cách xưng hô thân mật này thành công khiến cho vành tai anh đỏ ửng. Rõ ràng là thời điểm căng thẳng và lo lắng, song anh đột nhiên sinh ra một cơn buồn cười không biết phải làm sao, cứ muốn nhào nặn Tôn Hồi thành một đoàn.

Tiếc rằng Tôn Hồi cực kỳ nghiêm túc, cô ngồi thẳng hơn, cất lời: "Trước tiên, em nhất định sẽ bảo vệ tốt cho bản thân. Chung quy mỗi lần ngã là một lần bớt dại. Nhưng em cũng biết mọi chuyện đều không có tuyệt đối, chưa biết chừng ngày nào đó em ra khỏi cửa thì bị gì gì đó, đúng không anh?"

Vì vậy, sau khi Tôn Hồi vào ở trong biệt thự, phạm vi hoạt động được giới hạn tại trường học và biệt thự. Cô sớm đã bắt đầu bảo vệ chính mình, khổ nữa, chán nữa cũng chịu đựng.

Hà Châu không khỏi thốt lên: "Em đã làm tốt lắm!..."

Tôn Hồi gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: "Em biết em đã làm rất tốt mà!" Chẳng hề đỏ mặt khiêm tốn, cô tiếp tục: "Có điều, anh cũng nhất định phải tin em. Em không phải loại người như cá nằm trên thớt, em cũng không làm chuyện cá chết lưới rách đâu. Em chẳng dại mà đem tính mạng của mình ra đánh bạc như vậy. Cho nên em chắc chắn sẽ không để bản thân gặp chuyện. Điểm này anh nhất định phải tin tưởng. Thế nên anh

cũng không cần lo lắng về em, chỉ cần làm tốt việc của anh thôi. Lỡ còn có người muốn ép anh giao đồ ra, anh đừng ngớ ngẩn vâng lời như vậy, cứ giống trước kia kéo dài thời gian. Em tin anh có thể nghĩ được cách. Anh làm việc lâu thế rồi, không thể thất bại trong gang tấc, đúng không ạ?"

Hà Châu lặng thinh, chỉ chăm chú nhìn Tôn Hồi.

Tôn Hồi liếm đôi môi khô khốc một cái và nhăn mày, lại nói: "Kỳ thực em căn bản không biết tính chất công việc của anh. Giờ sống trong biệt thự, ra ra vào vào đều có vệ sĩ. Tiền chi tiêu anh cho em cũng ngày càng nhiều, con số thực sự đã dọa người lắm ấy. Em nghe họ gọi anh là "anh Châu", gọi anh là "tổng giám đốc Châu". Thậm chí Tóc Vàng có vẻ cũng phát đạt theo. Những điều này em không thể nói gì, em cũng ủng hộ chuyện anh muốn làm, chỉ là có một điều..." Tôn Hồi nhíu mày nhìn Hà Châu: "Anh đừng làm chuyện phạm pháp. Chí ít không thể làm chuyện cực đoan gì đó. Rất nhanh là em sắp đi thực tập, rồi mau chóng có thể tốt nghiệp. Em và anh sống chung hơn hai năm, em hy vọng có thể mãi mãi cùng anh ở bên nhau. Sau này đừng chỉ để em lại một mình, em sẽ sợ hãi. Em không cần nhiều tiền thế này, bản thân em cũng có thể kiếm tiền cùng anh nuôi gia đình. Cho nên..." Tôn Hồi kéo tay Hà Châu qua, nhẹ giọng: "Bình an là tốt rồi. Em chỉ cầu mong bình an thôi."

Rõ ràng mới từ trong chăn chui ra, nhưng tay Tôn Hồi lại lạnh buốt. Sự lo lắng của cô chưa hề viết trên mặt. Cô giấu kín những chuyện mình hiểu rõ tận đáy lòng, và lặng lẽ trở thành một Tôn Hồi mà Hà Châu hy vọng trông thấy, vô ưu vô lo, không tim không phổi. Đáng tiếc sự đời không như ý nguyện, bây giờ cô cho Hà Châu biết: "Em không cần nhiều tiền thế này, bản thân em cũng có thể kiếm tiền cùng anh nuôi gia đình. Cho nên bình an là tốt rồi. Em chỉ cầu mong bình an thôi."

Hà Châu ôm chặt lấy Tôn Hồi, áp cô dán sát vào lồng ngực của mình. Trong phòng ngủ chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp trầm thấp. Anh gác cằm lên đỉnh đầu cô, rất lâu sau mới khép đôi mắt, khàn giọng đáp: "Ừm."

Lúc này, tại thành phố Hải Châu, mưa thu bay lượn, bầu trời âm u, bầu không khí trong tập đoàn Hải Sơn xuống thấp.

Hà Châu thân là giám đốc bộ phận, sự biến mất đột ngột của anh bỏ lại cho họ một đống rối rắm. Không ai có thể tiếp nhận dự án đã bàn bạc xong với khách hàng bên kia. Ban đầu đã có quan hệ hợp tác cung ứng hàng bỗng dưng đổi hướng, số liệu lại nằm toàn bộ trong tay Hà Châu. Trong bộ phận nhất thời không thể tiến hành biện

pháp khắc phục, mọi người đều thành ruồi mất đầu.

Khiến Mai Đình Sơn tức giận nhất không phải những việc này mà là kho bãi Hải Sơn dường như trở thành cái vỏ rỗng chỉ trong một đêm.

Ông ta dầm mưa đứng giữa kho bãi, nhìn về phía các container xếp đầy, điên tiết:

"Người đâu?"

Thuộc hạ nơm nớp lo sợ: "Từ chức tập thể rồi ạ."

Từ đầu chí cuối, dọc theo đường lớn đến kho bãi, đổi hàng. Theo sau, những tuyến đường vận chuyển thông suốt tới các địa phương trên cả nước với các trạm kiểm soát đã lo lót tốt, rốt cuộc đã tê liệt trong ngày hôm nay.

Tay Mai Đình Sơn run rẩy, giận không thể tả, mãi tới khi điện thoại kết nối, khiến lửa giận sắp bùng nổ của ông ta ngừng lại.

"Trên tay tôi có một phần tài liệu. Phần còn lại trong tay Hà Châu. Tin rằng con gái ông cũng rõ điều này. Giờ tôi giao tài liệu cho ông. Tôi còn có thể cho ông biết điểm yếu của Hà Châu. Điều kiện tiên quyết là tôi phải nhận lại được thứ tôi nên được. Tôi muốn ra nước ngoài."

Chu Phong chống trên bồn rửa mặt, đứng trong phòng vệ sinh nhìn chằm chằm khuôn mặt xanh tím của mình trong gương đã hoàn toàn thay đổi, ánh mắt âm u nặng nề.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi