CHÚ À CƯNG CHIỀU TÔI NHÉ

Chương 471: Tôi mới chỉ có bốn mươi!

Sao lại gọi là ông nội!

Bạch Kỳ Sương cười gật đầu, tiếp theo đó, liền đối mặt với một tràng nghỉ ngờ tra hỏi của một nhóm diễn viên gạo cội.

“Trời ơi, năm đó Bạch Kỳ Sương cô đang ở thời điểm hot nhất, sao đột nhiên lại mất tích…

“Đúng đấy, bây giờ cũng đã bảy tám năm trôi qua rồi, không ngờ tới còn có thể gặp lại cô đấy”

Những người này, đều là những diễn viên gạo cội năm đó đã từng đóng phim với cô ấy.

Nhìn thấy những người này một lần nữa, trong lòng Bạch Kỳ Sương là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nói: “Tôi đã đi ra nước ngoài mấy năm… Lần này trở về, là vì một người”

“Là vì ai vậy? Ai mà có vinh dự lớn như: vậy?”

“Đệ tử duy nhất của tôi, Tô Noãn Tâm, vẫn còn là người mới… Làm phiền mọi người sau này nếu gặp phải, xin chăm sóc nhiều hơn một chút”

“Không dám không dám!”

“Tô Noãn Tâm? Đó không phải là bà chủ của chúng ta sao?”

Ngô Thu cười nhạt nói: “Không sai, chính là cô ấy… Vì vậy, bây giờ Bạch Kỳ Sương là cô giáo của bà chủ của chúng ta”

Tâm trạng mọi người trở nên phức tạp, nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi… Những diễn viên già như chúng tôi, bây giờ con đường diễn xuất càng ngày càng hẹp lại, đều là thiên hạ của những người trẻ tuổi cả rồi…

Bạch Kỳ Sương, cô còn có thể diễn nữa không?”

Bạch Kỳ Sương lắc đầu nói: “Tạm thời sẽ không… Sau này rồi tính đi”

“Ai, đám diễn viên già như chúng tôi cần những hình bóng cũ có uy tín lâu năm như cô, chống đỡ giúp cho chúng tôi đó… Nếu không, đều cảm thấy diễn viên già thì vô dụng, rõ ràng, trong xương cốt chúng tôi thực chất đều rất yêu thích diễn xuất, khả năng diễn xuất cũng không kém.

“Sẽ ra ngoài lộ diện thôi, vấn đề là thời gian” Ngô Thu ở bên cạnh nói Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động của Bạch Kỳ Sương vang lên.

Bạch Kỳ Sương lấy điện thoại ra xem, là Tô Noãn Tâm gửi video cho cô ấy, lập tức mỉm cười nói: “Tôi ra ngoài nhận cuộc điện thoại trước”

Trong phòng làm việc của Ngô Thu, Bạch Kỳ Sương cầm di động, vẻ mặt tươi cười nhìn Minh Dao và Tô Noãn Tâm ở bên kia video.

Dáng vẻ Minh Dao rất vui mừng nói: “Mẹ ơi nhìn nè, đàn chị mua cho con đồng hồ điện thoại . Sau này mẹ có nhớ con, có thể gọi cho con bất cứ lúc nào”

“A, Minh Dao nhà chúng ta cũng có đồng hồ điện thoại rồi, có lưu số điện thoại của mẹ vào chưa?”

“Đã lưu rồi, còn có số điện thoại của anh Lệ và đàn chị, mẹ của đàn chị, thím Lý, thư ký Lý cũng lưu vào luôn rồi”

Đáy lòng Bạch Kỳ Sương không khỏi cảm động nói: “Noãấn Tâm, Minh Dao thật sự làm.

phiền em rồi..”

Tô Noãn Tâm bĩu môi nói: “Cô giáo lại khách sáo với em rồi… Minh Dao dù sao cũng là đàn em nhỏ của em mà, người trong nhà cả phiền toái cái gì. “

“Được được được, cô giáo không khách sáo với em nữa! À đúng rồi, hai người đang ở trên xe à?”

“Đúng vậy, thứ hai rồi, chú phải đi làm, em cũng chuẩn bị trở về đoàn làm phim, Minh Dao lại chỉ bằng lòng đi theo em mà thôi, cho.

nên em dẫn con bé đi tới đoàn làm phim luôn”

Minh Dao của cô ấy, muốn đi khám phá thế giới bên ngoài rồi.

Trong lòng Bạch Kỳ Sương đầy phức tạp.

nói: “Noãn Tâm… Nếu như, người khác hỏi Minh Dao…”

“Cô giáo cô cứ yên tâm, Minh Dao là đàn em của eml Nếu có ai hỏi, em cũng đều nói như vậy, còn về phần cô giáo của em là ai, thì bí mật nha!”

“Không cần giữ bí mật, cũng có thể… Noãn Tâm, hôm nay cô và Ngô Thu đến phòng làm việc của em rồi, bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ tới đây làm việc, dạy diễn xuất cho người mới…”

“Oa! Chúc mừng cô giáo!”

“Chúc mừng mẹ!”

Bạch Kỳ Sương cười khổ nói: “Minh Dao…

Cô tạm thời nhờ cậy em nhé”

“Cô giáo cô cứ yên tâm đi, Minh Dao đã có em đây rồi”

Bạch Kỳ Sương không thể nào yên tâm được.

Cho dù trong lòng. y rất tin tưởng Tô Noãn Tâm, nhưng mà vẫn rất không yên lòng.

Nhưng lại rất bất đắc dĩ.

Minh Dao của cô ấy thoạt nhìn trông rất vui vẻ, cô ấy không muốn cản trở con bé đi làm chuyện mình muốn làm, xem thử thế giới mà mình muốn xem.

Cô ấy hít một hơi thật sâu và nói: “Được rồi, cô yên tâm rồi”

Cúp điện thoại, cũng gần như sắp tới đoàn làm phim rồi.

Tô Noãn Tâm lại dạy cho Minh Dao, lát nữa nhìn thấy ai thì gọi người ta như thế nào.

Lúc đạo diễn Khương bị gọi là ông nội…

Trái tim của anh ta quả thực sụp đổ.

Gương mặt anh ta tràn đầy vẻ đau thương căm , nói: “Tôi mới chỉ có bốn mươi! Sao.

lại là ông nội rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi