CHÚ À CƯNG CHIỀU TÔI NHÉ

Chương 501: Tôi Và Các Cô Không Phải Cùng Một Loại Người

“Hả? Tớ thật sự không có nghe nói đến!” Lâm Xuân Mạn nhìn cô bằng biểu cảm phức tạp và nói: “Xem ra không cần đợi người trong cuộc như cậu biết thì đã được chủ nhà cậu giải quyết rồi!” Trên khuôn mặt của Dương Diễm cũng để lộ vẻ phức tạp: “Chú nhà cậu thật sự xem cậu như con gái ruột đấy, chú ấy đã bảo vệ cậu rất tốt! Đến nỗi cậu không biết gì cả.

Tô Noãn Tâm ngơ ngác nói: “Tớ thật sự không biết.

“Không biết cũng tốt có lẽ chủ nhà cậu cũng không muốn cậu biết, thời đại bây giờ lòng người rất hiểm ác chú ấy cũng muốn cậu sống đơn giản hơn thôi!”

Vẻ mặt của Cổ Thanh Nhã đầy ngưỡng mộ: “Thật ngưỡng mộ Noãn Tâm quá, có một người tốt như anh Lệ thương yêu.

Biểu cảm của Lan Bảo Khiết như thể vừa ăn phải ruồi vậy, cô ta liếc Cổ Thanh Nhã một cái rồi không nói gì cả.

Cổ Thanh Nhã cười ngượng ngùng nói: “Quên mất giới thiệu với mọi người. Noãn Tâm nhà tớ chính là vợ sắp cưới của chủ tịch tập đoàn Quốc Doanh, Lệ Minh Viễn đấy.”

“Phụt, đừng đùa tôi chứ! Một diễn viên nhỏ bé lại là vợ của chủ tịch tập đoàn Quốc Doanh sao? “Thật sao!”

Mọi người bắt đầu nhìn Tô Noãn Tâm một cách đầy khinh bỉ và nói: “Cô ta xứng sao?”

Biểu cảm của Cổ Thanh Nhã có chút cứng đờ và nói bằng giọng kỳ lạ: “Có xứng hay không thì người ta đúng thật là như thế.”

“Chỉ chơi đùa thôi mà có thể xem như thật sao?”

“Được rồi, còn đứng ở đây bàn bạc người khác làm gì, ngoài cửa không lạnh sao! Còn đứng đó làm gì?” Lan Bảo khiết khó chịu nói.

Trong đám người này, cô ta là người đứng đầu, khi nghe cô ta nói thế mọi người đã lập tức giải tán và đi theo cô ta vào trong phòng hội nghị.

Chỉ có Kỷ Hoải An vẫn còn đứng yên tại chỗ, sau khi mọi người rời đi cô ta mới nở nụ cười thân thiện đi về phía Tô Noãn Tâm.

“Thì ra cô chính là Tô Noãn Tâm” Tô Noãn Tâm ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái và bình thản nói: “Cô là?”

“Tôi họ Kỷ, trước kia đến nhà họ Lệ có nghe Lệ Minh Viễn nhắc đến cô, anh ấy nói nếu có duyên có lẽ tôi và cô sẽ gặp mặt nhau Khuôn mặt Tô Noãn Tâm ngơ ngác nói: “Hả? Tại sao chú lại nói như thế?”

Kỷ Hoải An cười nói: “Cô Lâm đi tiếp đón người khác rồi, cô và cô đây chắc có thời gian chứ hay là chúng ta đi cùng nhau nhé?”

“Cô đến cùng với họ mà không đi cùng họ sao?” Kỷ Hoải An lắc đầu nói: “Không, tôi và họ không phải cùng một loại người nhưng gặp nhau ở ngoài cửa nên mới cùng vào thôi, đúng rồi, tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi họ Kỷ, tên Hoài An.”

Khuôn mặt Tô Noãn Tâm kinh ngạc hỏi: “Họ Kỷ sao?

Nhà họ Kỷ ở thủ đô sao? Kỷ Vân Như và cô có quan hệ gì vậy?”

“Bà ấy là cô của tôi, em gái của bố tôi.”

Tô Noãn Tâm lập tức tắt hết hứng thú và lạnh lùng nói: “Xin lỗi cô Kỷ, chúng tôi tự chơi với nhau là được rồi, cô hãy bận việc của mình đi.”

Kỷ Hoải An cười đau khổ nói: “Sao cô Tô vừa nghe tên của cô tôi thì có vẻ không vui lắm, lẽ nào có hiểu lầm gì sao?”

“Đúng vậy.

“Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc chúng ta làm bạn mà, tôi và cô tôi cũng đâu phải cùng một loại người.”

Nhưng Tô Noãn Tâm lại lắc đầu nói: “Tôi và các cô không cùng một loại người nên không thể làm bạn, cô Kỷ hãy tự nhiên nhé.”

“Nhưng cô Lâm chẳng phải cũng là bạn của hai người sao?”

“Chúng tôi là bạn học nên không giống nhau.

“Nhưng cô Tô, tôi vừa trông thấy cô đã có cảm giác rất thân thiết. Cô biết không, đôi mắt của cô và một vị trưởng bối của tôi cực kỳ giống nhau.

“Vậy sao?”

“Cô Tô, tôi thật sự cảm thấy chúng ta rất có duyên, cô khoan hãy có thành kiến với tôi có được không, sau khi quen biết cô vẫn cảm thấy không thích tôi thì tôi sẽ chấp nhận. Vừa mới bắt đầu đã bị phủ nhận khiến tôi cảm thấy rất đáng tiếc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi