CHÚ LÀ CỦA EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong phòng, Lệ Minh Viễn mở tủ quần áo ra thì phát hiện một nửa nơi anh treo quần áo đã bị ngăn cách, nửa còn lại treo quần áo của Tô Noãn Tâm.

Trong ngăn kéo đựng đồ lót cũng bị chia ra thành hai phần, đồ lót và nội y của Tô Noãn Tâm cũng được đặt vào
Nhìn những đốm hồng nhỏ đó.


Lê Minh Viên không khỏi cảm thấy kỳ lạ trong lòng
Sau đó, ngay cả ngăn kéo để đựng tất cũng bị tất chân của Tô Noàn Tam chiếm hơn một nửa Tô Noãn Tâm đuổi theo, nhìn thấy nội y của
mình đựng cùng ngăn với quần lót của đàn ông thì
nhảy dựng lên, vội vàng đi đến đóng ngăn kéo lại,
mặt đỏ bừng nói: "Chủ Chủ đứng nhìn
Trời ạ, cô không mang về nhiều thứ như vậy, chắc là do mẹ cô và thím Lý đã mua khi hai người di mua sam.

khóe miệng của Lê Minh Viện khả giặt nội "Để cùng một chỗ, mỗi lần anh lấy đồ của mình thì đều có thể nhìn thấy đồ của em.

"Vậy chú ơi, chủ nói với thím Lý lấy đồ của em đặt lại phòng dành cho khách đi."
"Phòng khách đều là đồ của dì Tô."
"Vậy thì...!Vậy ngày mai em sẽ mang những thứ này đến trường”

"Trường có ngăn kéo và tủ lớn như vậy để em để quần áo không?"
"Vậy thì...!Chú, chủ muốn làm gì!” Tô Noãn
Tâm suýt nữa thì khóc.

Đồ riêng tư như vậy ngày nào cũng bị chủ nhìn thấy thì có thật sự rất xấu hổi
Lệ Minh Viễn nhưởng mày nói: "Hết cách rồi, tránh ra nào.

Anh muốn lấy quần áo
"Em không tranh.

Chúa, nếu chúng không tìm ra cách thì chủ đừng mơ.”
Lệ Minh Viên lạnh giọng nói: Tô Noãn Tâm, em dọa anh đến phát nghiên rồi a?” Tô Noãn Tâm củi đầu một cách bưởng bình

Cô dừng lại trước tủ và nói: "Dù sao thì em cũng
không muốn chủ nhìn thấy những thủ này của em
mỗi ngày.

"Ai mà thèm nhìn đồ của em
"Hừ chủ không cần vậy chủ tìm cho khác cho em de do dil"
là Noãn Lâm, có phải anh tốt với em quá rồi




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi