CHÚ LÀ CỦA EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Chương 357: Ai dám bắt nạt Minh Dao của chúng ta, chị sẽ đánh chết người đó
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt cười nói: “Anh nghiêm túc đấy” “Vậy thì chú, em xin chú đấy được chưa...!cầu xin chú ra ngoài ăn cùng với chị gái xinh đẹp đáng yêu như hoa của cháu ăn một bữa cơm đi...!nếu không thì sẽ âm thịnh dương suy...!
Khóe miệng Lệ Minh Viễn run rẩy nói: “Suốt ngày nói hươu nói vượn, cô giáo em không dạy dỗ em hẳn hoi à?” “Chú đừng nói linh tinh, cô giáo em dạy cháu tốt lắm, những thứ này không phải cô giáo dạy cháu nói đâu là bản tính của em đó, không phải chú từng nói sao, con người không cần phải bắt chước ai cả.

Đúng, là anh từng nói qua.

“Đi đâu ăn cơm?”

Nói thật, Lệ Minh Viễn chưa từng bị ai hẹn như vậy.

Bởi vì họ đều biết anh nhất định sẽ không đồng ý.

Chỉ có Tô Noãn Tâm hết lần này đến lần khác liên tiếp phá lệ...!làm anh lại nguyện ý muốn nếm thử những thứ mình chưa từng thử qua như vậy.

“Lần trước Xuân Mạn đưa em và Dương Diễm tới một nhà hàng, đồ ăn ở đó vô cùng ngon...!còn có chỗ vui chơi cho trẻ con nữa, có điều hơi đất, là một nhà hàng cao cấp, nhưng lần đầu tiên mời cô giáo em ăn cơm, tới nhà hàng đắt một chút mà có chất lượng tốt cũng không sao cả.” “Ừm...!em quyết định đi rồi gửi địa chỉ cho anh.

“Được, vậy buổi trưa chủ tan làm thì lái xe tới thắng đó luôn nhé, em bảo tài xế đưa bọn em tới đó.” “Được.”
Tắt điện thoại, Tô Noãn Tâm vui mừng hôn một cái lên mặt Minh Dao: “Soái ca đồng ý rồi đấy! Minh Dao nhà chúng ta sắp được gặp soái ca rồi, để anh đẹp trai mua đồ ăn ngon cho chúng ta được không nào?”
Minh Dao thấy cô như vậy cũng vui vẻ, tươi cười nói: “Được.”
Tới cửa, Bạch Kỳ Sương nhìn thấy Minh Dao như vậy, trong lòng quả thật dâng lên hàng trăm cảm xúc ngồn ngang.

Thôi, không phải chỉ là đi ra ngoài gặp người sao!
Lên núi đao xuống biển lửa cô ấy cũng dám xông pha Chỉ cần là chuyện khiến con gái có thể chậm rãi tiếp thu sự mới mẻ...!dần dần khôi phục bình thường.


Cho dù có phải bất chấp cả mạng sống cô ấy cũng chấp nhận!
Buổi trưa, Tô Noãn Tâm đã chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài rồi, cô mặc một chiếc áo hoodies phối hợp với quần jean.

Chân cô vừa dài vừa thẳng, phối với một đôi giày thể thao, cả người thoạt nhìn tràn ngập hơi thở thanh xuân.

Tuy Bạch Kỳ Sương không hay ra ngoài nhưng phong cách mặc cũng rất đẹp.

Một chiếc áo khoác da kết hợp với quần jean tối màu và bốt
Chiếc khăn quàng cùng với mái tóc xoăn lọn kết hợp Minh Dao ăn mặc như một con búp bê đáng yêu, mái với một chiếc kính râm.

tóc xoăn tự nhiên với đôi mắt to tròn lấp lánh, tóc còn dài nên thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.

Đôi mắt vưa to tròn vừa sáng long lanh.

khiến Tô Noãn Tâm bất giác nhớ tới Lục Viễn Phương, bố ruột của con bé mà trước đây cô từng gặp qua.

Đôi mắt hai cha con quả thật giống nhau như đúc.


Cũng khó trách cô giáo không dám đưa Minh Dao ra ngoài gặp người khác...!Nếu gặp được ai quen biết Lục Viễn Phương, tám chín phần trăm sẽ nhận ra ngay! “Cô giáo, Minh Dao có kính râm không?” “Có đấy.” “Cho con bé đeo một cái đi...!Minh Dao nhìn mẹ đeo kính râm có ngầu không? Chúng ta cũng đeo cho ngầu như vậy được không?”
Minh Dao nhìn thoáng qua mẹ, sau đó phối hợp gật đầu.

Minh Dao đã bảy tuổi rồi, theo lẽ thường thì những đứa bé lớn như vậy đều tự mình đi được.

Nhưng tính con bé sợ người lạ, không có cảm giác an toàn, hầu hết thời gian đều được bảo bọc trong vòng tay Bạch Kỳ Sương.

Thỉnh thoảng Tô Noãn Tâm sợ Bạch Kỳ Sương mệt lại ôm giúp cô ấy.

Cũng may là đều ngồi trên xe, tới bên ngoài trung tâm thương mại lúc trước Tô Noãn Tâm và Lâm Xuân Mạn



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi