CHÚ ƠI ĐỪNG MÀ



Tiêu Chính Nghĩa ngồi trước ti vi ngẩn người, lễ tuyên thệ nhậm chức tổng tư lệnh đã kết thúc từ lâu, nhưng lão vẫn bần thần cả người.

Cho đến khi có một tiếng nói đánh thức ông ta.
- Ba! Hôm nay con hết tiền tiêu rồi, ba chuyển cho con ít tiền đi.
Tiêu Chính Thần giật mình quay người lại, người đang đang bước vào chính là con gái lớn của ông ta, Tiêu Ngọc Lan.

Đúng vậy, ông ta không chỉ có một người vợ, cũng không chỉ có một đứa con gái là Tiêu Điểm Điềm, mà ông ta còn có một gia đình khác, một người vợ và hai đứa con, con gái lớn Tiêu Ngọc Lan, năm nay mười chín tuổi, con trai nhỏ Tiêu Bách Nghị, năm nay mười hai tuổi.
Đây là gia đình nhỏ mà ông ta đã có từ trước khi trở thành gián điệp.

Làm sao quân đội có thể yên tâm là ông ta sẽ mãi trung thành nếu không nắm trong tay điểm yếu của ông ta? Đối với Tiêu Chính Nghĩa khi còn trẻ, vợ và con gái là điều mà ông ta quan tâm nhất, chính vì vậy mà bọn họ đã trở thành con tin trong tay quân đội.
Nhưng con người rồi cũng sẽ thay đổi, Tiêu Chính Nghĩa không chống lại được dụ hoặc của chốn hắc đạo phồn hoa tựa cẩm.

Lúc đầu vì dung nhập với Hắc Long Bang mà không để kẻ khác nghi ngờ, ông ta cũng học cách uống rượu, chơi gái, đánh bạc,...!Những lần đầu có thể là bị ép, nhưng dần dần, ông ta cũng bắt đầu sa vào trong đó.


Tiền bạc, quyền lực, gái đẹp đã làm mê mắt ông ta, biến ông ta từ một cảnh sát chính trực trở thành một con người sa đọa.
Mẹ của Tiêu Điểm Điềm ban đầu là một trong các mỹ nhân được một vị đại lão hắc bang khác dâng tặng cho Ngụy Chính Thần.

Nhưng lúc đó hắn không có hứng thú, tùy tay tặng cho mỗi thuộc hạ thân cận một vị mỹ nhân bầu bạn.

Mẹ của Tiêu Điềm Điềm chính là mỹ nhân được tặng cho ông ta.

Dưới sắc đẹp dụ hoặc, cũng là để cho Ngụy Chính Thần yên tâm, ông ta kết hôn cùng người phụ nữ này, sau đó ít lâu thì sinh ra Tiêu Điểm Điềm.

Bởi vì con gái nhỏ lọt vào mắt xanh của Ngụy Chính Thần, được hắn yêu thương như con gái ruột, địa vị và quyền lực của lão cũng theo đó mà tăng lên từng ngày.
Có gia đình mới, ông ta dần cắt đứt quan hệ với người nhà, cho đến khi vợ cũ bí mật đến tìm ông ta, Tiêu Chính Nghĩa mới giật mình nhận ra thời gian đã trôi qua ngần ấy năm.
Vợ cũ khóc lóc kể lại cuộc sống khó khăn sau khi ông ta rời đi, không có đàn ông chống đỡ, một mình bà ta nuôi con gái rất khổ cực.

Gần mười năm trôi qua mà vợ cũ vẫn còn trẻ đẹp như thời thiếu nữ, lúc mỹ nhân rơi lệ khiến lòng người rung động, ông ta vừa áy náy vừa thương tiếc, dứt khoát ở bên ngoài kim ốc tàng kiều.

Một năm sau, Vợ cũ sinh ra một đứa con trai, trái tim ông ta lại có phần thiên vị hơn.
Sống trong hắc bang không thiếu tiền bạc, ông ta chu cấp cho ba mẹ con một cuộc sống xa hoa sung sướng.

Bọn họ đã sớm quên những ngày tháng nghèo khó khi ông ta vẫn còn là một cảnh sát quèn, cũng quên đi gia đình nhỏ ấm áp ngày ấy.

Sau khi thân phận gián điệp bị lộ, ông ta và mẹ của Tiêu Điểm Điềm bị đuổi đi, quỹ riêng của ông ta sau khi lấy ra chữa bệnh thì chẳng còn được bao nhiêu.

Mà vợ cũ và con trai con gái đã quen thói tiêu xài phung phí, nào có cái gì gọi là của cải để dành? Cuộc sống dần dần trở nên khó khăn.
Mấy ngày nay, đối thoại giữa ba và con gái chẳng còn gì ngoài tiền.
- Con dùng tiền tiết kiệm một chút đi, ba mới chuyển cho con hai vạn mấy ngày trước, nhanh như vậy đã tiêu hết rồi?
Tiêu Ngọc Lan bĩu môi, thái độ khinh thường.

- Mới có hai vạn, mua một cái túi xách với mời bạn bè ăn một bữa cơm là đã hết sạch rồi.
Trước đây Tiêu Chính Nghĩa cũng cảm thấy hai vạn chẳng đáng là bao, nhưng bây giờ nào phải trước đây nữa? Sao con gái còn không hiểu gia đình đã túng thiếu đến mức nào rồi?
Ông ta sầm mặt lại, tức giận mắng.
- Bỏ cái thói tiêu xài phung phí ấy đi, bây giờ ba không còn tiền để cho con cuộc sống xa hoa như trước đâu!
Tiêu Ngọc Lan cũng cảm thấy khó chịu, không tin ba mình không có tiền, chỉ cho rằng ông ta không muốn cho cô ta tiền tiêu mà thôi.
- Ba đừng lừa con.

Có phải là ba tiêu hết tiền lên người mẹ hồ ly tinh kia rồi không?
Hồ ly tinh trong lời cô ta không phải ai khác mà chính là mẹ của Tiêu Điểm Điềm.

Hiện giờ người phụ nữ này cũng mặt dày ở trong biệt thự nhà cô ta, đúng là không biết xấu hổ! Mẹ cô ta mới là chính thất, còn bà ta chỉ là tiểu tam thôi, có giỏi thì đến tìm con gái bà ta mà nương tựa, ăn bám ở đây là có ý gì?
Nghe thấy lời con gái, trên trán Tiêu Chính Nghĩa nối gân xanh.

Mẹ của Tiêu Điềm Điềm là phu nhân hiện tại của ông ta, vợ cũ chỉ là vợ cũ mà thôi, ông ta đối với ai cũng không bỏ được, bây giờ ông ta túng quẫn thế này bà ấy vẫn tình nguyện đi theo ông ta, sao có thể để con gái mắng nhiếc là hồ ly tinh được?
- Con câm miệng! Bà ấy cũng là vợ ta, ai cho phép con vô lễ với trưởng bối như vậy?
Tiêu Ngọc Lan hừ lạnh, vẻ mặt chán ghét.
- Bà ta chính là tiểu tam phá vỡ gia đình chúng ta, không phải hồ ly tinh thì là cái gì!
- Con!

Thân thể Tiêu Chính Nghĩa còn chưa khỏe hẳn, lúc này bị lửa giận công tâm, sắc mặt tái như màu gan heo, không ngừng vỗ ngực để bình ổn hơi thở.
Tiêu Ngọc Lan thấy thế cũng hơi sợ hãi, ngậm miệng không dám nói thêm câu nào nữa.

Một lát sau ông ta mới cảm thấy dễ chịu hơn, tựa người vào ghế sô pha không muốn nhìn mặt đứa con gái lớn nữa.
Tiêu Ngọc Lan cắn môi, không dám đòi tiền nữa, chỉ nhỏ giọng hỏi một câu.
- Ba, vậy bao giờ ba mới được lên chức thiếu tướng?
Cô ta đã khoe khoang với bạn bè hết rồi mà phía trên chậm chạp không có công văn phát xuống, cô ta sợ chuyện này có biến, đến lúc đó không chỉ mất mặt với bạn bè mà bạn trai phú nhị đại của cô ta cũng sẽ không chịu kết hôn với cô ta nữa.
Tiêu Chính Nghĩ thở dài, âm thanh tràn đầy mỏi mệt.
- Chuyện này chắc là không thành rồi.
Câu nói này giống như tiếng sấm nổ ầm ầm trong mang tai của cô ta.

Tiêu Ngọc Lan không thể tin được hét lên.
- Ba nói cái gì?!!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi