CHUNG CƯ CỦA CÁC ẢNH ĐẾ

Sau này, Thẩm Triệt mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, đều nghĩ nếu lúc ấy cậu không phải đang lái xe thì có lẽ đã sớm bị Tần Tu đá văng ra ngoài.

Rất lâu sau đó, khi cùng bạn bè chơi trò thử thách ‘nói thật’, lúc bị hỏi tới ngày đen tối nhất trong cuộc đời, thì ngày 28 tháng 8 năm 20xx vẫn luôn giành vị trí quán quân, điều này khiến cho rất nhiều người không hiểu, vì sao ngày mà người khác cảm thấy đen đủi nhất lại là ngày vui vẻ nhất đối với Tần Tu.

Nhiều năm sau, Thẩm Triệt nhớ lại tình huống và vẻ mặt u ám đầy sát khí kia của Tần Tu ngày hôm đó, liền cảm thấy Tần Tu chắc chắn là đang giễu cợt mình. Nếu bị người khác hại cho thê thảm như vậy mà cũng vui cho được thì chỉ có thể là người có máu M, như thế là có liên quan tới lĩnh vực chuyên môn của đạo diễn Khải, không phải chỗ để cậu tùy tiện phát biểu ý kiến.



Tóm lại, khi Thẩm Triệt trên đường lái chiếc Jibei quay về hầm để xe của khu chung cư cao cấp thì đã sớm xác định tư tưởng, tuy nhiên điều cậu không ngờ đó là Tần Tu cũng không có xuống tay với mình, ngoài hai lần trước đó có tức giận túm lấy áo của cậu thì vẫn duy trì hình tượng lạnh lùng băng giá đến phút chót. Thẩm Triệt nghĩ thầm, theo lí mà nói thì Tần Tu sẽ phải ghét mình lắm chứ, sẽ lập tức từ chối thuê chung nhà, nhưng Tần Tu vẫn chẳng nói gì, xem ra thực sự là đang cần tìm gấp phòng trọ.

Dẫn Tần Tu xuống xe chờ thang máy, Thẩm Triệt bắt đầu tất tả lấy lòng, niềm nở giới thiệu cơ sở vật chất của tòa chung cư, phong thủy thế nào, phong thổ ra làm sao, cứ như mình là một nhà môi giới bất động sản vậy.

“Cơ sở vật chất của tòa chung cư này không tệ đâu nhé, không khí trong lành hơn nữa an ninh cũng rất tốt, đúng rồi, căn chung cư mà chúng ta ở còn có thể nhìn ra biển, anh chắc chắn sẽ thích. Giao thông xung quanh cũng rất tiện lợi, bước ra cửa là có trạm xe bus, trạm xe điện ngầm cũng không xa, nhưng tới trường thì phải đối chuyến. Buổi sáng có hơi chen chúc, nhưng anh có xe riêng nên chắc cũng không sao nhỉ. Bên kia đường chính là siêu thị Ốc Nhĩ Mã, mua gì cũng có. Dưới lầu ẩm thực nhà hàng ăn uống cũng rất nhiều, nếu anh sợ đắt tôi có thể dẫn anh đi ăn ở phố đồ nướng phía sau….”

“Nói ít thôi.”

Thẩm Triệt lạnh cả sống lưng vội im miệng lại. Tần Tu lãnh khốc đứng khoanh tay, mặt xanh đen chờ thang máy. Thẩm Triệt có chút lo lắng anh ta mà đem bộ dạng này vào thang máy chắc cũng dọa không ít người sợ hãi.

Cửa thang máy mở rộng, bên trong không có ai bước ra nhưng có một mùi nước tiểu ập vào mặt. Thẩm Triệt cúi đầu thì thấy sàn thang máy có một vũng nước tè to tướng, vẫn còn đang bốc hơi lên nữa chứ. Ai lại vô văn hóa thế này? Cậu len lén liếc nhìn Tần Tu đang đứng phía sau, cười giả lả: “Haha, chắc là con Vàng ở tầng 5 rồi, đợi lát nữa sẽ có người đến lau dọn.” Nói tới đây lại thấy lo lắng không thôi, những hộ gia đình thuê nhà ở đây phần lớn là người trẻ tuổi, sinh viên hoặc là thành phần trí thức, toàn là người hiểu biết cả. Đây cũng là lần đầu tiên cậu quay về thấy thang máy có vũng nước tè như thế này, xem ra con chó kia chắc là nín không nổi rồi. “Ờm, chúng ta đi lên luôn hay là chờ cái khác…….”

Tần Tu thở ra một tiếng: “Cậu vào trước.”

Thẩm Triệt thật thà đi vào, đứng cách xa cái vũng tè kia ra. Tần Tu bước vào theo. Không biết phải làm sao bởi bãi nước tè kia chiếm mất khá nhiều diện tích khiến bả vai hai người cứ đụng vào nhau. Tần Tu chán ghét quét mắt nhìn Thẩm Triệt một cái: “Cậu đứng gần tôi thế làm gì?”

Thẩm Triệt vội bước sang bên cạnh nửa bước, xoạc chân, bước một chân qua bãi nước tè kia. Ánh mắt Tần Tu dừng lại trên người cậu nhóc đầu quắn đang đứng dạng 人, khóe miệng gắng sức không nhếch lên, đúng là đang cố nén cười, tiếp tục trưng ra bản mặt lạnh lùng hoàn mỹ.

Đứng cùng với Tần Tu trong một chỗ bé như cái bàn tay này chẳng khác gì đang bị tra tấn, Thẩm Triệt thật không thể tưởng tượng nổi cái cảnh sớm tối sống chung sau này của mình với người kia. Nhưng căng thẳng giữa hai người là do lỗi của cậu chứ còn ai nữa. Thử nhớ lại, ngày hôm qua Tần Tu đi tới nửa đường còn lộn lại tìm mình, hôm nay lại đứng giữa trời mưa to gió lớn đợi mình tới ba mươi phút, Thẩm Triệt cũng thấy áy náy. Bạn học Tần đẹp như vậy, cao như vậy, mọi người nói phải biết quan tâm giúp đỡ nhau, cậu thấy mình nên chủ động xây dựng quan hệ tốt với người kia, nghĩ thế, lại thấy tờ quảng cáo bộ phim đang chiếu rạp được dán trong thang máy bèn bắt chuyện với Tần Tu: “Quảng cáo này dán ở đây cũng hợp đấy nhỉ. Bộ phim tên 《 Thang máy 》, ê, anh đã xem chưa?”

Tần Tu vẫn nhìn chằm chằm vào đèn hiển thị của thang máy, cũng không thèm đáp lại cậu.

“Có Hoàng Hạ và Tào Chân Chân đóng, cũng không tệ lắm nhỉ,” đến lúc này Thẩm Triệt cũng phải vỗ tay khen ngợi độ mặt dày của mình, “Nói về một nhóm người bị nhốt trong thang máy trong một trận động đất. Hoàng Hạ và Tào Chân Chân thủ hai vai chính, trong suốt thời gian bị nhốt trong thang máy ấy đã nảy sinh tình yêu, tuy nhiên tôi cảm thấy Tôn Đại Hưng đóng vai ông trùm kia rất xuất sắc, bộ phim này vốn dựa trên tác phẩm nổi tiếng của Tiểu Thành Bản, càm thấy có chút giống với 《 Bốt điện thoại(1) 》…….”

(1. Tên tiếng anh là “Phone Booth” ai quan tâm thì gg nhé)

“Chuyện gì thế này?”

Thẩm Triệt đang say sưa nói, thấy Tần Tu rốt cuộc cũng có phản ứng khiến cho cậu phấn chấn gấp bội, quả nhiên trái tim của mỹ nhân cũng là từ cơ từ thịt, bản lĩnh đúng là không phụ lòng người nha. Thẩm Triệt quay sang vẻ mặt hồ hởi nói: “Chính là phim 《 Bốt điện thoại 》ý, Colin Farrel thủ vai chính……”

“Cung phản xạ của cậu có hơi dài quá nhỉ?(2)” Tần Tu chịu không nổi ném cho người bên cạnh một cái liếc suýt đứt người, “cậu cứ lải nhà lải nhải suốt nãy tới giờ, chúng ta chỉ là lên tầng 20 thôi, lẽ ra phải tới lâu rồi chứ!”

(2. ý anh Tần nói em Triệt máu chậm lên não đó Ò.Ó)

Thẩm Triệt lúc này mới chạy hết được cung phản xạ, nhìn lên bảng hiển thị thang máy, đèn vẫn sáng ở số 18, cửa thì mãi không chịu mở ra, cũng không thấy thang máy chạy tiếp lên. Cậu vươn tay qua người Tần Tu, ấn ào ào mấy cái nút trên bảng hiển thị, còn quay sang dỗ dành Tần Tu: “Không sao đâu, không sao đâu. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế chứ …Á!”

Đèn trong thang máy đột nhiên tắt ngóm. Thẩm Triệt bị dọa cho nhảy dựng cả lên, vừa ngẩng đầu liền thấy cái bóng đen thui của Tần Tu, nhưng vài giây sau đã có thể trông rõ mặt Tần Tu, đèn báo khẩn lờ mờ sáng lên, làm nổi bật ánh mắt sáng quắc của Tần Tu đang nhìn người.

Tần Tu gạt cánh tay Thẩm Triệt đang ở trước ngực mình ra, trực tiếp ấn chuông báo động. Ở trong thang máy đều có thể nghe thấy tiếng chuông ầm ĩ réo lên, hai phút sau, Tần Tu vẫn bình tĩnh ấn cái nút thêm lần nữa, lại thêm hai phút nữa trôi qua, ngoại trừ Thẩm Triệt lúc này cứ léo nhéo không ngừng: “Ê ê! Có ai không? Chúng tôi bị nhốt trong thang máy” gọi mãi mà bên kia cũng không thấy ai đáp lại.

“Ê ê! Có người không? Chúng tôi bị nhốt trong thang máy……”

“Đủ rồi, cậu là cái máy phát lại đấy à.” Tần Tu mất kiên nhẫn cắt ngang Thẩm Triệt, ngẩng đầu nhìn phía trên bên phải cửa thang máy. Thẩm Triệt cũng ngẩng đầu nhìn theo, liếc mắt trông thấy dòng chữ nổi bật “Có sóng điện thoại di động”, sau đó hai người chẳng ai bảo ai cùng lôi di dộng ra.

Lạch cạch một tiếng, Thẩm Triệt vì đang phải đứng xoạc chân nên động tác tìm di động có chút phiền, khuỷu tay đập vào tay Tần Tu, sau đó chỉ thấy chiếc Galaxy S3 màu đen trong tay Tần Tu bay ra ngoài, trong ánh mắt kinh ngạc của cả hai – hạ cánh xuống giữa bãi chất lỏng còn đang bốc hơi kia.

Thẩm Triệt lúc ấy đã nghĩ tới việc quỳ xuống tạ lỗi với Tần Tu, tuy nhiên do kích thích quá lớn nên lúc này nhất thời không kịp phản ứng lại, giây tiếp theo đã nghe thấy giọng Tần Tu rít lên trong cơn giận dữ: “Gia! Đặc! Lâm!”

“Tui có khăn tay, tui giúp anh lượm” Thẩm Triệt không dám nhìn mặt Tần Tu, vội vã lấy giấy ăn trong túi quần ra, cũng không quản nước tiểu, nước tè gì đó, lại ngồi xổm xuống dùng khăn tay bọc bên ngoài chiếc di động cẩn thận nhấc lên, thấy màn hình cảm ứng không bị dính nước, mới thở phào một cái, đứng lên, “May quá. Là mặt sau rơi xuống đất, chỉ có cái ốp lưng bị ướt thôi, lau lau tí là lại xài ngon.”

“Cái gì mà lau một tí là ngon hả!” Tần Tu bước lại gần kiểm tra chiếc Galaxy S3 trong tay Thẩm Triệt, cau mày, “Gỡ cái ốp lưng ra, vứt đi cho tôi.”

Thẩm Triệt định nói “vứt cái này đi á?” nhưng cuối cùng vẫn không dám có ý kiến, ngoan ngoãn lót khăn tay gỡ cái ốp lưng ra. Không ngờ là trên tay lại dính nước tiểu, cậu rõ ràng là đang hi vọng Tần Tu có thể chú ý tới chi tiết này, sau đó thấy chân tay cậu toàn là mùi khai nước tiểu sẽ không so đo với cậu nữa. Toan tính như vậy, tự Thẩm Triệt cũng thấy thật đau lòng.

Lúc gỡ tấm ốp lưng mới nhận ra Tần Tu đã đứng sát bên mình từ lúc nào, gần như có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta. Thẩm Triệt giương mắt trộm ngắm Tần Tu một chút, đối phương đang cúi đầu, mọi chú ý đều đổ dồn vào chiếc di dộng xui xẻo của mình, cũng không nhận ra mặt hai người đã gần sát vào nhau. Thẩm Triệt liếc mắt một cái, đúng lúc bắt gặp cặp mắt kia cụp cuống, hàng mi trên thật dài, hàng mi dưới rất tinh tế, tạo nên một viền kẻ mắt hoàn toàn tự nhiên. Trong ánh mắt sáng ẩn hiện sau hàng lông mi, Thẩm Triệt cảm thấy trái tim hình như đang mơ hồ rung động. Mũi Tần Tu cũng đặc biệt đẹp, hoàn mỹ như một kiểu điêu khắc tượng Hy Lạp, thanh mảnh và rất thẳng, dưới ánh sáng mờ mờ thế này lực sát thương lại càng lớn.

Làm trò gì thế này, tim sao có thể đập loạn nhịp vì một thằng con giai cơ chứ? Thẩm Triệt vội định thần lại, nhanh chóng gỡ tấm ốp lưng xuống, đưa trả lại di dộng cho Tần Tu. Cũng không thể trách cậu sớm nắng chiều mưa được, cái bẫy sắc đẹp như thế này thì già trẻ lớn bé trai gái gì cũng lọt hố hết!

Sau đó thì hai người gọi đến số điện thoại khẩn cấp, rốt cục thì cũng có cứu viện. Tảng đá trong lòng Thẩm Triệt rơi tọt xuống, cậu tựa vào vách thang máy, mới nhớ ra cách gọi cổ quái kì dị ban nãy của Tần Tu, đúng là dở khóc dở cười: “Anh vừa mới gọi tôi là Gia Đặc Lâm à? Tôi tên Thẩm Triệt nha.”

Tần Tu soi mói nhướn mi một cái: “Tôi giống người biết thuật đọc tâm lắm à? Hay là trên mặt cậu có viết bốn chữ ‘Tôi là Thẩm Triệt’?”

Thẩm Triệt chớp chớp mắt, cụp mi xuống, lúc này mới hiểu hóa ra Tần Tu sớm đã quên mình mất tiêu rồi. Trong lòng tự nhiên cảm thấy có chút mất mát. Tuy nhiên Tần Tu không nhớ ra cậu cũng rất bình thường. Đâu có quy định rằng bạn nhớ rõ đối phương thì đối phương cũng nhất định phải nhớ rõ bạn, huống chi cũng đã một năm rồi, cả hai đều đã thay đổi không ít. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Đợi khoảng 10 phút, đèn trong thang máy cũng sáng lên, thang máy dừng ở tầng 19 rồi mở ra. Thẩm Triệt và Tần Tu không dám nán lại thêm nữa, vội vàng chạy ra ngoài. Bên ngoài, nhân viên quản lí chung cư và nhân viên sửa chữa đều vô cùng ngại ngùng. Một người đứng ra nhận trách nhiệm giải thích. Thẩm Triệt cười nói không việc gì, cậu đã ở đây một năm, đây cũng là lần đầu tiên gặp chuyện này, tuy nhiên vẻ mặt Tần Tu thì không được hòa nhã cho lắm, trực tiếp chất vấn người kia: “Tại sao gọi mãi mà không có ai đáp lại?” khiến cho người ta muốn xuống thang máy cũng không được.

Thẩm Triệt mới phát hiện ra bá khí cao ngạo của Tần Tu không phải chỉ có tác dụng ở phim trường mà là mọi lúc mọi nơi. Nhìn một đám nhân viên công tác điệu bộ cúi đầu chịu trận là đủ thấy rõ. Cậu sống ở đây bao lâu rồi mà còn chưa từng được hưởng kiểu cách đối đãi thế này bao giờ. Từ cầu thang an toàn đi lên lầu, Thẩm Triệt bỗng nhiên phát hiện ra, mình thế nào mà lại tò tò đi theo đuôi Tần Tu, cái này……..#@$%$%$!

An toàn đi được tới cửa chính, Thẩm Triệt thầm nghĩ lúc này còn xui rủi gì thì xui rủi nốt đi, lấy chìa khóa ra, mở cửa, mới biết thế nào gọi là ‘cuối cùng lại là một cọng cỏ’.

(người chết đuối tưởng bám được vào thứ gì, hóa ra chỉ là một cọng cỏ)

Cậu vừa bước vào cửa đã quay người lấy dép giúp Tần Tu, sau đó lại khôi phục điệu bộ chó con xun xoe chủ, ai biểu cậu mắc nợ người ta, nào ngờ vừa ngẩng đầu liền thấy trong phòng khách rõ ràng có ba người.

Bọn họ có thể nhận ra đó là, biên kịch Hạ Lan Bá mặc quần đùi áo ba lỗ, một thân tây trang đen thui ngồi nhàn nhã là đạo diễn Khải Mặc Lũng, và người mặc chiếc áo len đính kim cương thạch anh sành điệu nhất bây giờ, chính là tiểu Thiên vương Âu Thạch Khai….. à không, là Âu Triết Luân mới đúng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi