CHUNG CỰC TOÀN NĂNG HỌC SINH

Ngộ Đạo Diệp

- ---------------------------------

Phát sinh chuyện này nên hội đấu giá cũng không thể tiếp tục.

Vô luận giai cấp quyền quý hay võ đạo thế gia đều tự động rời đi.

Toàn trường ngoại trừ oanh oanh yến yến Bách Hoa Cung thì chỉ còn lại Văn Nhân Nguyệt cùng Diệp Hạo.

Đám người đẹp của Bách Hoa Cung và Văn Nhân Nguyệt biết rõ các cô không bị gì cũng bởi vì họ không có ác ý đối với Bồng Lai Hội sở, nếu không mà nói các cô cũng sẽ giống đám người Diệp Chính Tân bị đuổi đi kia.

- Bách Hoa Cung, những thứ cần thấy mấy cô cũng đã thấy rồi đấy.

Vô Nha Tử nhìn một đám oanh oanh yến yến tuyệt sắc trước mắt, thản nhiên nói.

- Vị tiền bối này, không biết ông có thể giới thiệu công tử của ông cho chúng tôi biết được không?

Một cô gái lớn tuổi nhất trong nhóm cung kính nói.

- Cái này phải xem ý tứ của công tử nhà tôi.

Vô Nha Tử thản nhiên nói.

Nhóm người đẹp Bách Hoa Cung hiểu được lão đại đằng sau Bồng Lai Hội sở không định gặp mình.

Bởi vậy, cô gái này cung kính nói.

- Vậy chúng tôi cũng rời khỏi đây thôi.

Đợi đến khi đám cô nương Bách Hoa Cung rời đi, Vô Nha Tử đứng trước mặt Diệp Hạo hành lễ một cái.

- Công tử.

- Những ngày này ông ở đây canh chừng cho tôi.

Diệp Hạo nói xong rồi nhìn thoáng qua Bạch Tố Tố.

- Sinh hoạt của Vô Nha Tủ giao lại cho cô.

- Vâng.

Bạch Tố Tố nhẹ gật đầu.

Sau khi Bạch Tố Tố và Vô Nha Tử rời đi, toàn trường chỉ còn Văn Nhân Nguyệt.

Lúc ánh mắt Diệp Hạo rơi trên người cô, toàn thân cô không khỏi căng cứng.

Nếu trước đó Văn Nhân Nguyệt suy đoán Diệp Hạo là cao thủ Thiên Nhân cảnh, thì hiện tại suy đoán đó cô không còn chắc chắn.

Chỉ một câu nói của Vô Nha Tử đã khiến hơn trăm tên võ sĩ toàn trường chấn thương, đây căn bản không phải thứ Võ đạo cực hạn có thể làm được, nói cách khác tu vi Vô Nha Tử chí ít cũng đã đạt đến Thiên Nhân cảnh.

Thiên Nhân Cảnh!

Mà Diệp Hạo lại có thể để một cao thủ Thiên Nhân cảnh như Vô Nha Tử cung kính với mình chẳng phải nó rõ Diệp Hạo còn hơn cả Thiên Nhân cảnh?

Kết Đan Cảnh!

Vừa nghĩ tới cảnh giới này Văn Như Nguyệt sao không thể khẩn trương được đây?

Lạc Thần tông các cô tại sao có thể trở thành đệ nhất tông môn chính đạo cũng bởi vì Lạc Thần tộc có một vị lão tổ có tu vi Kết Đan cảnh a.

Nhưng vị lão tổ trong truyền thuyết này vẫn luôn bế quan, bởi vậy Văn Nhân Nguyệt cũng chưa thấy qua vị này.

Chưa thấy qua cũng không có nghĩa Văn Nhân Nguyệt không biết Kết Đan cảnh mang ý nghĩ gì.

Tương truyền, đến Kết Đan cảnh có thể câu thông cùng với thiên địa bên ngoài, chiến đấu kiểu này có thể không ngừng bổ sung năng lượng, bởi vậy cho dù mấy vị Thiên nhân cảnh đỉnh phong vây công cũng không có ý nghĩa.

Mà thanh niên trước mắt bản thân bây giờ rất có thể là Kết Đan cảnh.

Diệp Hạo nhìn thấy bộ dạng Văn Nhân Nguyệt hơi trầm ngâm cũng hiểu ra.

- Ha ha, cô lại nghĩ tôi như cầm thú à?

Văn Nhân Nguyệt lúng túng nói.

- Chỉ không ngờ đến việc đứng trước bản thân là một vị cường giả Kết Đan cảnh, tôi cũng có hơi chút sợ hãi.

Diệp Hạo cười như không cười nhìn Văn Nhân Nguyệt một cái.

- Nha đầu cô không thành thật a.

- Cậu…còn không lớn tuổi bằng tôi đâu.

Văn Nhân Nguyệt cả gan nói.

- Cô năm nay bao nhiêu tuổi?

- 24.

- Được rồi, tôi mới 19.

- 19? Cậu chắc mình không nói đùa chứ?

- Bây giờ tôi còn là sinh viên năm hai đại học, được chưa?

Diệp Hạo ha hả cười nói.

- Còn nữa, cô có biết nhiều tu sĩ cảm thấy cô cũng không thể tưởng tượng nổi không?

- Ý gì?

- 24 tuổi đã đến Võ đạo cực hạn, toàn bộ giới Võ Đạo cũng không có mấy người.

- 24 tuổi Võ đạo cực hạn? Cậu không phải đang nói tôi chứ?

Văn Nhân Nguyệt giật mình nói.

- Tôi còn chưa đến cảnh giới đó.

- Ai nói?

Diệp Hạo vừa nói cánh tay cũng đặt lên vai cô nàng.

Văn Nhân Nguyệt không ngờ Diệp Hạo lại động tay động chân với mình.

Ngay lúc cô không biết xử lý ra sao, một cỗ năng lượng tinh thuần cô chưa bao giờ gặp qua tràn vào cơ thể mình.

- Đây là?

Văn Nhân Nguyệt mới ý thức được Diệp Hạo đang trợ giúp bản thân tăng tu vi, rồi khiếp sợ phát hiện bình cảnh cảnh giới bản thân oanh một tiếng vỡ nát.

Cùng lúc đó, bên trong Huyệt khiếu tuôn ra một đạo năng lượng vô cùng lớn, cỗ năng lượng này dọc theo kinh mạch tràn vào đan điền, đến khi các dòng năng lượng tụ họp, chúng hóa thành một năng lượng còn cường đại hơn so với trước đó.

- Cảnh giới Võ Đạo Cực Hạn đây sao?

Chân chính bước vào Võ đạo cực hạn, Văn Nhân Nguyệt mới biết được chênh lệch giữa Võ đạo cực hạn và Phiên Hải cảnh.

Hiện tại bản thân chỉ cần một quyền đã có thể đánh trọng thương bản thân trước khi đột phá.

Lúc này Văn Nhân Nguyệt lại kinh ngạc phát hiện tu vi bản thân vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.

Võ Đạo Cực Hạn trung kỳ!

Võ Đạo Cực Hạn hậu kỳ!

Tu vi Văn Nhân Nguyệt chân chính đến cực hạn, Diệp Hạo mới thu tay về.

- Cảnh giới Võ đạo cực hạn trên thực tế chỉ để tích lũy năng lượng.

Diệp Hạo nhìn Văn Nhân Nguyệt, chậm rãi nói ra.

- Nhưng từ nay trở về sau, cô vẫn còn phải thể ngộ cảnh giới này, nếu không lúc đột phá Thiên nhân cảnh sau này sẽ trở nên rất khó khắn.

- Thiên nhân cảnh? Tôi nghe tông chủ nói qua sau Võ đạo cực hạn không có con đường nào nữa, muốn đi đến Thiên Nhân cảnh nhất định phải tìm ra con đường của riêng mình.

Văn Nhân Nguyệt trầm ngâm một chút nói.

- Mà tông chủ chúng tôi cảm ngộ trăm năm vẫn không thể cảm ngộ ra.

- Con đường này của võ sĩ thực sự hơi khó đi.

Nghe vậy Diệp Hạo khẽ thở dài.

- Khi nào cô lĩnh ngộ thông thấu Võ đạo cực hạn cảnh giới, cô có thể lại đến tìm tôi.

Đôi mắt xinh đẹp của Văn Nhân Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc.

- Ý cậu là..

Văn Nhân Nguyệt hỏi câu này trong nội tâm đồng thời tràn đầy nghi ngờ.

- Tôi giúp cô tăng lên Thiên Nhân cảnh.

- Cái gì?

Diệp Hạo cười cười.

- Nhưng tôi nghe tông chủ nói muốn tự đạt đến Thiên Nhân cảnh cơ hồ không có khả năng, năm đó tổ sư Lạc Thần tộc chúng tôi đạt đến Thiên Nhân cảnh dựa vào một kiện Chí Bảo.

Văn Nhân Nguyệt nghĩ trong lòng nói ra.

- Chí Bảo gì?

Diệp Hạo hỏi.

- Một mảnh lá cây.

- Lá cây? Chẳng lẽ Cây Ngộ Mộc trong truyền thuyết.

- Tổ sư Lạc Thần tộc của cô ở nơi nào mà có thể nhìn thấy lá Ngộ đạo?

- Cái này tôi không biết.

- Lúc trở về hỏi Tông chủ cô, không thể nói việc này ra ngoài lung tung.

- Được.

Văn Nhân Nguyệt nhẹ gật đầu.

...

Vừa mới đi ra khỏi Bồng Lai Hội sở, Văn Nhân Nguyệt cảm thấy một đạo kình phong đánh tới bản thân.

Cô không hề động đậy mà chỉ tùy ý tạo ra một tầng bảo hộ bằng nội lực trong cơ thể, nội lực kinh khủng hóa thành một vòng xoáy to lớn, một đạo thân ảnh trong bóng tối nháy mắt ngã trên mặt đất.

- Làm sao có thể?

Tiên Nhi bò dậy nghi ngờ nhìn Văn Nhân Nguyệt.

Văn Nhân Nguyệt đã sớm biết rõ người âm thầm xuất thủ chính là Tiên Nhi.

Nhìn thấy bộ dáng trừng mắt của Tiên Nhi về phía mình.

- Trên đời này không có cái gì không thể cả.

- Cô làm sao có thể mạnh hơn tôi nhiều như vậy rồi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi