CHUNG CỰC TOÀN NĂNG HỌC SINH

Hỗn Loạn Vực

- ---------------------

Diệp Hạo quá kinh diễm.

Lại còn tăng thêm sự khẩn trương của Đông Tiên Điện, Lôi Minh mơ hồ ý thức được tương lai Diệp Hạo chỉ sợ có khả năng rất lớn đặt chân đến Tiên Tôn cảnh.

Nếu Diệp Hạo đặt chân đến Tiên Tôn cảnh rồi quét ngang Lôi Kiếm Tông bọn họ còn không phải rất đơn giản?

Đối nghịch với một tu sĩ tiềm lực vô hạn quả thật không phải cử chỉ sáng suốt a.

- Điều kiện tiên quyết là Lôi Kiếm Tông không trêu chọc ta cùng thế lực ta che chở.

- Được.

- Nếu đã nó như vậy, ta cũng đáp ứng ngươi.

- Đây là danh sách.

Diệp Hạo nói xong ném cho Lôi Minh một danh sách.

Lôi Minh nhìn lướt qua trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Trên danh sách chính là vật liệu Trận Đạo cùng dược liệu quý báu.

- Chúng ta cần có thời gian để chuẩn bị.

- Ta sẽ ở Kim Dương Thành đợi nửa tháng.

- Trong nửa tháng này Lôi Kiếm Tông chúng ta sẽ tận lực vì ngươi mà thu thập, nếu thu thập không được chúng ta sẽ quy đổi thành Tiên thạch.

- Được.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Mang người của ngươi đi đi.

Nói xong hắn xoay người rời đi.

Đại Trưởng lão Đông Tiên Điện Âu Dương Ly há mồm muốn kêu cái gì đó cuối cùng vẫn không hề nói.

Rõ ràng Diệp Hạo vẫn không hề muốn có bất kỳ quan hệ gì với Đông Tiên Điện, bản thân nếu lên tiếng gọi Diệp Hạo lại nhất định sẽ tự tìm xấu hổ.

Lôi Minh nhìn thấy một màn thầm nghĩ trong lòng.

- Nếu trên tình báo là thật, giữa Diệp Hạo và Đông Tiên Điện có rạn nứt. Bất quá bản thân Diệp Hạo rất thần bí, bên người nếu có một vị cao thủ như thế, dù không có Đông Tiên Điện bảo vệ, ở Đông Vực này không ai có thể động vào hắn.

Nghĩ đến đây trong lòng Lôi Minh âm thầm đưa ra quyết định.

...

Vào ngày thứ mười lăm khiến Diệp Hạo không ngờ tới là Tông Chủ Lôi Kiếm Tông tự mình đưa những tài nguyên trong danh sách đến.

Diệp Hạo kiểm tra một phen bình tĩnh nói ra.

- Lôi Tông Chủ, ngươi đây là ý gì?

- Cái gì cơ?

Lôi Minh giả bộ không biết.

- Ta nghĩ hai loại dược liệu ngươi không tìm được cũng không hề có giá trị tới 10 vạn trung phẩm Tiên thạch đâu.

- Đây là Lôi Kiếm Tông ta biểu đạt áy náy.

Diệp Hạo cười như không cười nhìn Lôi Minh một cái nói.

- Nếu đã như vậy thì ta sẽ nhận.

Diệp Hạo làm sao không biết Lôi Minh đang lấy lòng hắn.

Về sau Lâm gia muốn phát triển có thể còn phải nhờ đến Lôi Kiếm Tông.

Nhìn thấy Diệp Hạo nhận Lôi Minh không khỏi thở dài một hơi.

Sau đó nói chuyện cũng vui vẻ hơn.

Đợi đến lúc Lôi Minh rời đi Diệp Hạo gọi Lâm Cảnh tới.

- Đến lúc ta phải rời đi rồi.

- Rời đi?

Lâm Cảnh giật mình nói.

- Công tử, nếu ngươi rời đi ta lo ta không thể bảo trì thế cuộc được a.

- Sẽ không đâu.

Diệp Hạo nói đến đây rồi nhìn qua Thôn Thiên Mãnh.

Tâm thần Thôn Thiên Mãnh khẽ động bên người xuất hiện một đạo phân thân.

- Đây là một đạo phân thân của ta, tương đương với Tiên Chủ tứ chuyển.

Bình thường khi tu sĩ ngưng tụ phân thân sẽ chênh lệch với bản tôn bốn cảnh giới.

Thôn Thiên Mãnh ngưng tụ phân thân còn vượt qua phân thân bình thường rất nhiều.

Chênh lệch ba cảnh giới.

- Tiên Chủ tứ chuyển.

Lâm Cảnh nghe như vậy không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.

Bên trong Cửu Dương Vực chỉ có Lâu Chủ Thập Bát Lâu có tu vi Tiên Chủ tứ chuyển.

Có một vị cường giả như vậy tọa trấn Kim Dương Thành thì còn e ngại điều gì.

...

Hỗn Loạn Vực!

Hỗn Loạn Vực - vực đặc biệt nhất trong Đông Vực.

Loạn!

Sau khi đi đến Hỗn Loạn Vực, Diệp Hạo phát hiện vực này đâu đâu cũng có giết chóc.

Kỳ thật dựa theo bản đồ Diệp Hạo không cần đi qua đây, nhưng hắn lại rảnh đến nhức cả trứng nên cố ý vòng tới Hỗn Loạn Vực, bởi vì hắn muốn biết nơi này loạn tới mức nào.

Ở đây không có luật pháp, không có quy tắc, không có đạo đức.

Lúc Diệp Hạo dạo quanh một phiên chợ đã thấy bốn trận đánh.

Mà mỗi trận đánh đều chết không ít tu sĩ.

Bất quá tu sĩ ở chợ không cảm thấy kinh ngạc, tựa hồ đã sớm quen thuộc.

- Vị công tử này.

Ngay lúc Diệp Hạo đi bộ khắp nơi, một thiếu nữ váy xanh ngăn cản đường đi của hắn.

- Chuyện gì?

Diệp Hạo nhìn một cái đã nhận ra tu vi của thiếu nữ váy xanh.

Thiên Tiên sơ kỳ!

Tướng mạo thiếu nữ chưa được gọi xuất chúng nhưng cũng được xem như tiểu gia bích ngọc.

- Ta để ý thấy ngươi đã bị bang chúng Tham Lang Bang để mắt đến.

Thiếu nữ váy xanh nhỏ giọng nói.

Diệp Hạo từ chối cho ý kiến nói.

- Thì sao?

Diệp Hạo đã sớm nhận ra gia hỏa đầu trâu mặt ngựa đi theo phía sau, nhưng hắn không thèm để ý đến người này mà thôi.

- Nếu ngươi mời ta làm hộ vệ của ngươi, ta sẽ làm cho gia hỏa Tham Lang Bang không dám xuất thủ nữa.

- Chỉ bằng ngươi?

- Ngươi hoài nghi ta?

Thiếu nữ váy xanh chu miệng nói.

- Ta nói cho ngươi biết, ta là cao thủ Thiên Tiên cảnh nha.

Diệp Hạo nhếch miệng.

Từ lúc nào Thiên Tiên cảnh được coi là cao thủ vậy?

Bất quá Diệp Hạo vẫn phối hợp mà hỏi.

- Mời ngươi làm hộ vệ cần bao nhiêu Tiên thạch đây?

- Cái này phải xem ngươi muốn theo ngày hay theo tháng?

Thiến nữ váy xanh nhìn thấy Diệp Hạo có ý định mới vội vàng nói.

- Theo ngày tính thế nào, theo tháng tính thế nào?

Diệp Hạo cảm thấy thú vị hỏi lại.

- Nếu theo ngày thì một ngày 300 hạ phẩm Tiên thạch, nếu theo tháng thì 8000 tiên thạch.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo tiện tay ném cho thiếu nữ váy xanh một cái Càn Khôn Túi.

Thiếu nữ váy xanh quét qua một cái đã thấy được 8000 Tiên Thạch.

- Ngươi thuê ta một tháng?

- Có vấn đề gì sao?

- Không có vấn đề.

Thiếu nữ váy xanh đáp lời.

- Mang ta đến chợ dược liệu ở đây đi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Được, đi theo ta.

Thiếu nữ váy xanh mở lời.

Diệp Hạo vẫn một mực tìm kiếm Hỏa Diễm Thảo, đáng tiếc nó quá mức thưa thớt.

Chỉ cần có Hỏa Diễm Thảo, hắn có thể luyện chế ra Thượng cổ Tố Thể Đan.

- Chợ dược liệu nơi này chia làm hai tầng, tầng một chủ yếu có một chút đồ của tán tu bán, ngươi thấy quầy hàng này không? Ngươi muốn ở đây bán dược liệu phải thuê quầy hàng, nhưng dược liệu tầng một hơn phân nửa là không có đồ tốt, bất quá cũng có một và tu sĩ chuyên môn ở trong đây đào bảo, đôi khi có thể tìm ra bảo bối tốt. Về phần tầng thứ hai là một vài dược thương đặc biệt, dược liệu nơi đó phần lớn đều có bảo đảm danh dự sẽ không xuất hiện tình trạng giả mạo.

- Lão bản đằng sau thị trường dược liệu này không hề đơn giản a?

Diệp Hạo cười hỏi.

Bởi vì chợ dược liệu này lại không hề có bất luận cuộc ẩu đả nào.

Điều này ở nơi khác là bình thương, thế nhưng đối với Hỗn Loạn Vực lại trở nên bất thường.

- Chợ dược liệu này do Chính Nghĩ Minh làm chủ.

Khi thiếu nữ nói đến ba chữ Chính Nghĩa Minh, hai mắt sáng lấp lánh.

- Chính Nghĩ Minh?

Diệp Hạo kinh ngạc hỏi.

- Hỗn Loạn Vực còn có thế lực như vậy?

- Dự tính ban đầu khi Chính Nghĩa Minh thành lập là để thay đổi tình trạng loạn của Hỗn Loạn Vực, mà hiện tại dưới sự thôi thúc của Chính Nghĩ Minh, Hỗn Loạn Vực đã có một chút thay đổi.

Thiếu nữ váy xanh nhẹ gật đầu đáp.

- Làm sao, có hứng thú gia nhập Chính Nghĩ Minh không?

- Thôi được rồi.

- Ngươi cảm thấy cửa vào Chính Nghĩa Minh chúng ta rất cao hả?

Thiếu nữ váy xanh nói khẽ.

- Ta cho ngươi biết, chỉ cần ngươi mang tâm chính nghĩa, dù ngươi là tu sĩ Chân Tiên chúng ta cũng thu nhận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi