CHUNG CỰC TOÀN NĂNG HỌC SINH

Tạo Hóa Chi Quả

- ---------------------

- Bành Liệt, nếu ngươi dám chạm đến một sợi tóc của Hoàng Nhi thì ta sẽ diệt Xuân Dương Cung của ngươi.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng nói như sấm vang lên giữa không trung.

Toàn thân Bành Liệt không khỏi chấn động.

Sau một khắc hắn thấy một tên trung niên mặc áo bào trắng xé rách không gian xuất hiện phía xa, trên người trung niên này tràn ngập uy thế làm toàn bộ Thiên Địa phải run rẩy.

- Long Hạo Thiên.

Con ngươi của Bành Liệt co rút lại.

- Long Hạo Thiên!

Toàn bộ Hỗn Loạn Vực không ai không biết cái tên này.

Minh Chủ Chính Nghĩa Minh.

Cường giả Tiên Chủ cửu chuyển.

- Minh Chủ.

Hoàng Nhi nhìn thấy Long Hạo Thiên đến ngạc nhiên nói.

- Ta đến đây chỉ vì muốn truy tìm hung thủ giết con ta.

Bành Liệt trầm ngâm một hồi rồi thối lui về phía trận doanh của mình.

Bành Liệt biết mình không phải đối thủ của Long Hạo Thiên.

Nên hắn dứt khoát thoái lui.

- Minh Chủ, ngài làm sao biết Đệ Tử xảy ra chuyện?

Khi Long Hạo Thiên xuất hiện bên người Hoàng Nhi, nàng vội hỏi.

- Vừa rồi ta nhận được Khẩn Cấp Truyền Tống Ngọc Phù của Viên Huy, Viên Huy nói ngươi bị Xuân Dương Cung tập kích ở đây.

Long Hạo Thiên nói khẽ.

- Viên Huy làm sao biết ta bị Xuân Dương Cung tập kích?

Hoàng Nhi khẽ giật mình nói.

Bất chợt nàng nghĩ đến điều gì.

- Chẳng lẽ là hắn.

- Người nào?

Hoàng Nhi kể tất cả sự việc xảy ra với Diệp Hạo ngắn gọn một lần.

Lam Mộng Nhi nghe được thì sửng sốt một hồi.

- Diệp Hạo là cao thủ Ngọc Tiên Cao Giai? Hơn nữa còn là một trị Trận Đạo Sư cường đại?

Lam Mộng Nhi vì đó mà cảm thấy hỗn loạn.

- Lá gan của Xuân Dương Cung các ngươi không nhỏ.

Long Hạo Thiên nghe xong nhìn về phía cao tầng của Xuân Dương Cung với ánh mắt tràn đầy sát ý.

Có thể nói nếu không phải Diệp Hạo giúp thì Hoàng Nhi đã sớm chết.

Hoàng Nhi là ai?

Đệ Tử mà Long Hạo Thiên hắn phí rất nhiều tâm huyết để bồi dưỡng.

Long Hạo Thiên còn hy vọng Hoàng Nhi có thể lấy được thứ hạng cao trong tranh bá Thế Hệ Tuổi Trẻ của Đông Vực đây.

Dù biết đối đầu với Xuân Dương Cung cũng không phải chuyện tốt, nhưng Long Hạo Thiên vẫn quyết tâm xuất thủ.

Bởi vì Xuân Dương Cung đã vượt qua giới hạn chịu đựng của hắn.

Răng rắc!

Kim Tiên Tu Sĩ của Xuân Dương Cung hoảng sợ nhìn thấy hư không bị cắt đứt tạo ra một vết rách to lớn, từ trong vết rách kia tuôn ra khí tức cường đại làm cho Linh Hồn của họ cũng phải run rẩy.

Chặt đứt hư không.

Cái này không phải phổ thông Tiên Chủ có thể làm được.

- Long Hạo Thiên, ngươi thật muốn hai tông khai chiến?

Hai tay Bành Liệt hướng về phía trước huy động, cưỡng ép trấn áp không gian phá toái.

Không thể không trấn áp!

Nếu không trấn áp, Kim Tiên Tu Sĩ bên hắn sẽ vẫn lạc tại chỗ này.

- Ngươi trấn áp được sao?

Long Hạo Thiên đi về phía Bành Liệt, mà khi hắn càng đến gần Bành Liệt thì hư không vỡ ra càng lớn.

Bành Liệt nhìn thấy như vậy, trong lòng lo lắng.

- Long Hạo Thiên, ngươi muốn lưỡng bại câu thương?

Bành Liệt nhìn về phía Long Hạo Thiên gầm thét.

- Cứ làm như thế đi.

Long Hạo Thiên nói đến đây, khe hở không gian trong nháy mắt mở rộng ra thêm mấy lần, tất cả Tu Sĩ của Xuân Dương Cung cùng Long Hạo Thiên đều rơi vào trong khe hở không gian.

Hoàng Nhi cùng Lam Mộng Nhi đều lo lắng nhìn khe hở đang khép lại.

- Minh Chủ hẳn không có việc gì đâu.

Lam Mộng Nhi thấp giọng nói.

- Khẳng định không việc gì!

Hoàng Nhi trầm giọng nói.

Dù nói như vậy, như trong lòng nàng vẫn rất bất an.

Hai nữ cứ thế chờ đợi ước chừng một canh giờ sau, một thân ảnh nhuốm máu xé rách không gian bỏ chạy về phía xa.

- Long Hạo Thiên, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Sau một khắc thân ảnh của Long Hạo Thiên đã xuất hiện bên cạnh Hoàng Nhi.

- Minh Chủ.

Hoàng Nhi vội kêu.

Long Hạo Thiên âm trầm nhìn về phía Bành Liệt rời đi, nói.

Công pháp của tên Bành Liệt này rất tà, vừa rồi ta xem chút thì bị hắn lừa.

- Sau khi trở vể Trung Ương Thành chúng ta có khai chiến với Xuân Dương Cung không?

Hoàng Nhi nhẹ giọng hỏi.

- Trước khi Bành Liệt còn chưa chết, chúng ta còn chưa thể khai chiến với Xuân Dương Cung.

Long Hạo Thiên lắc đầu đáp.

Khi Bành Liệt còn nắm giữ Xuân Dương Cung thì không đáng sợ, khi Bành Liệt mất đi Xuân Dương Cung thì mới đáng sợ, bởi vì khi ấy hắn không còn gì để kiêng kỵ nữa.

- Minh Chủ, ngài nói Diệp Hạo có thể đi ra không?

Lam Mộng Nhi lúc này hỏi.

Long Hạo Thiên nhìn thoáng qua phía Cấm Địa khẽ thở dài.

- Dù với tu vi hiện giờ của ta khi đối mặt với Cấm Địa còn có cảm giác rùng mình, cho nên ta cảm thấy xác suất Diệp Hạo có thê đi ra khỏi đó là không.

Hoàng Nhi không phải không biết kết quả này thế nhưng nghe Long Hạo Thiên nói, trong lòng nàng vẫn không dễ chịu.



Diệp Hạo không nghĩ Cấm Địa trong miệng của Hoàng Nhi lại là một nơi thế ngoại đào nguyên.

Cầu nhỏ nước chảy, cỏ xanh lớp lớp, phi cầm tẩu thú, đẹp không ta xiết.

Diệp Hạo kinh nghi nhìn quanh bốn phía một cái đi về phía thế ngoại đào viên kia, tới nơi Diệp Hạo thấy một cây thụ mộc cao lớn trên trăm mét, trên cây treo lủng lẳng từng khỏa trái cây màu đỏ rực.

Hương thơm từ trái cây tràn ngập ra, làm cho người chảy nước dãi.

Diệp Hạo đi quanh gốc cây này một vòng sau đó hắn phát hiện bản thân không biết đây là cây gì.

- Đây là Tạo Hóa Chi Thụ.

Đúng lúc này một lão đầu quỷ dị xuất hiện bên người Diệp Hạo.

Lão đầu này cho Diệp Hạo một cảm giác cực kỳ già nua.

- Nhìn thấy mấy trái cây trên Tạo Hóa Thụ không? Những trái cây màu đỏ này đều là Tạo Hóa Chi Quả.

Lão đầu chỉ trái trên cây nói.

- Có phải khi ăn vào Tạo Hóa Chi Quả thì có thể lấy được tạo hóa?

Diệp Hạo kinh ngạc hỏi.

- Không sai.

- Tại sao cho tới giờ ta chưa từng nghe qua Tạo Hóa Chi Thụ?

- Do ngươi lạc hậu thôi.

- Tại sao ta lại cảm thấy mấy quả Tạo Hóa Chi Quả này lại tràn đầy mùi máu tươi thế?

Trong mắt lão đầu lộ ra vẻ tán thưởng.

- Bởi vì chút nữa ngươi cũng sẽ hóa thành một Tạo Hóa Chi Quả trên cây.

- Ngươi muốn làm cái gì?

Diệp Hạo không khỏi lui về sau một bước nói.

- Ngươi đoán thử xem?

Lão đầu liếm liếm cái môi không khỏi cười lớn nói.

- Nơi này không cần khảo nghiệm cái gì sao?

Diệp Hạo vội vàng nói ra.

- Nếu có, ta thông qua được khảo nghiệm ngươi sẽ thả ta ra.

- Tiểu tử, ngươi nghĩ nhiều rồi.

Lão đầu vừa nói đến đây, một nhánh cây đã đâm vào thân thể Diệp Hạo, tiếp đó tạo hóa trong thể nội bị nhánh cây này cưỡng ép hút ra.

Miệng không thể nói, tay không thể động.

Chuyện duy nhất Diệp Hạo có thể làm là trơ mắt nhìn tạo hóa của bản thân bị Tạo Hóa Chi Thụ rút ra.

Bất quá trong lòng Diệp Hạo lại không có bao nhiêu khẩn trương.

Bởi vì lúc này Tạo Hóa Chi Thụ rút ra cũng chỉ là tạo hóa của bản thân hắn.

Diệp Hạo không tin Tạo Hóa Chủng Tử trong cơ thể không đối phó được Tạo Hóa Chi Thụ này.

Tạo Hóa Chủng Tử là cái gì?

Nguồn suối của ngàn vạn tạo hóa.

Theo lý thuyết thì Tạo Hóa Chi Thụ cũng chỉ là một loại tạo hóa thôi.

- Ta không tin ngươi có thể rút khô được ta.

Diệp Hạo thầm nghĩ trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi