CHỨNG MẤT TRÍ NHỚ CỨU RỖI TÌNH YÊU MÙ QUÁNG

4.

“Vừa mới xuất viện, em kiềm chế chút đi…”

Giang Húc phản ứng nhanh chóng, lách người né tôi. Tôi nhảy hụt, do dùng lực quá mạnh nên cả mặt đập vào lưng ghế sofa.

"Đau, đau quá..."

Giang Húc lo lắng nghiêng người sang nhẹ nhàng xoa mũi tôi. Tôi nhân cơ hội bắt lấy tay anh và mỉm cười.

"A Húc, anh tưởng anh có thể chạy thoát được em sao?"

Như sợ tôi lại đụng phải đâu nữa nên Giang Húc không trốn nữa, má có chút đỏ hơn trước. Quen nhau hơn một tuần, tôi phát hiện Giang Húc thật sự rất mâu thuẫn.

Ngày thường, anh trông cực kỳ lạnh lùng, ít biểu cảm, không thích nói chuyện nhưng lại rất kiên nhẫn và cẩn thận khi chăm sóc người khác, anh âm thầm ghi nhớ những gì tôi thích và không thích.

Điều quan trọng nhất là anh ấy dễ đỏ mặt.

Tôi cố ý nhìn anh từ trên xuống dưới, thấy anh cam chịu, khẽ khịt mũi một tiếng: "Tránh em làm gì, em có ăn thịt anh đâu?" Sau đó tôi buông anh ra và chỉ vào căn phòng thứ hai: "Nhanh đi thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh."

Giang Húc nhanh chóng thay quần áo bình thường và bước ra, kích thước phù hợp, màu sắc bình thường.

Nhưng không hiểu sao nó cứ kỳ lạ chỗ nào ấy, bộ quần áo kia hoàn toàn không phù hợp với khí chất của anh.

Tôi cũng không nghĩ nhiều nữa.

Cả buổi chiều tôi chỉ ăn, uống và chơi đùa.

Giang Húc đã chăm sóc tôi rất tốt. Tám giờ tối, anh thu dọn đồ đạc và bảo tôi vào phòng ngủ nghỉ ngơi còn anh chuẩn bị ra về.

Tôi lập tức ngăn cản anh: “Anh muốn đi đâu? Anh đừng tưởng m mất trí thì không biết gì! Chúng ta sống chung mà, nhà của em cũng là nhà của anh! Sao anh lại muốn bỏ em một mình? Nhỡ đâu nửa đêm em gặp chuyện gì thì sao..."

Sau một hồi nài nỉ, anh đã đồng ý ở lại bên giường chăm sóc tôi.

Ngọn đèn ngủ lờ mờ soi rõ khuôn mặt góc cạnh của anh. Tôi nhìn rồi ngủ thiếp đi trong vô thức.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Giang Húc đã mua bữa sáng rồi. Tôi ăn uống xong rồi quyết định hành trình ngày hôm nay, đầu tiên mua điện thoại di động rồi đến công ty.

Chiếc điện thoại di động ban đầu của tôi đã vỡ tan tành trong một vụ tai nạn ô tô, nếu không tôi sẽ không chỉ dựa vào nhật ký của mình để nhớ lại quá khứ.

Giang Húc nói rằng anh đã thay tôi xin nghỉ phép nên không cần vội đi làm đâu.

Tôi nói: “Sao có thể thế được? Thân là lãnh đạo, chẳng nhẽ em không cần phải tham gia hay phê duyệt mấy cái quyết sách quan trọng của công sao? Em đã không đi làm lâu thế rồi, chẳng nhẽ đống công việc đó không cần em xử lý à?" Dừng một chút, tôi lại hỏi: "Nói mới nhớ, thân là trợ lý của em, sao anh không báo cáo công việc với em vậy?"

Vẻ mặt của Giang Húc cứng đờ trong giây lát, như thể anh đã nghe thấy điều gì rất hoang đường. Nhưng anh không phản bác lại tôi, chỉ đi ra ban công gọi điện thoại rồi nhanh chóng quay lại: “Đi thôi.”

Nửa tiếng sau, tôi đến công ty và ngồi trong phòng làm việc tráng lệ của lãnh đạo. Đúng như dự đoán, có một núi hồ sơ chất đống trên bàn.

Tôi đọc chúng theo thứ tự từng cái một. Mặc dù tôi bị mất trí nhớ nhưng chỉ số IQ của tôi không bị ảnh hưởng nên cũng không gặp nhiều khó khăn trong việc xử lý đống tài liệu.

Giang Húc sẽ giúp tôi kiểm tra lại từng tài liệu để đảm bảo mọi thứ đều hoàn hảo. Khi phần tài liệu khẩn cấp nhất được xử lý xong thì đã là buổi chiều.

Giang Húc khá là kinh ngạc, ngắn gọn khen ngợi: "Hiệu suất khá cao."

Tôi ngồi phịch xuống ghế văn phòng, cười tự hào nói: “Em đường đường là một nữ CEO, chút việc nhỏ này tính là gì?”

Giang Húc mỉm cười gật đầu: "Ừ."

Tôi phải nói rằng, nụ cười của anh thực sự rất đẹp, đẹp đến mức động lòng người. Bạn có thể tin tưởng vào ánh mắt chọn người của nữ tổng tài bá đạo!

Tôi dựa vào ghế sô pha nhắm mắt một lúc, khi tỉnh dậy đã không thấy Giang Húc ở trong phòng làm việc. Tôi ra ngoài tìm anh, đi ngang qua khu làm việc, tôi có cảm giác quen quen đến lạ. Những mảnh ký ức mơ hồ lướt qua.

Ngoài cửa phòng nghỉ ngơi, tôi nghe thấy tiếng nhân viên thì thầm. Người mà bọn họ đang nói đến là Giang Húc và tôi.

"Cây sắt nở hoa rồi, hôm nay chủ tịch cười tươi như hoa!"

“Chủ tịch mặt lạnh và cô thư ký ngốc nghếch đang đóng vai à?”

"Tôi đã sớm phát hiện ra chủ tịch của chúng ta đối xử rất đặc biệt với thư ký, nhưng tôi nghe nói..."

"Suỵt, các cô quên hôm nay thư ký Ngô đã nói gì với cô rồi à?"



Tôi vô thức chạm vào mặt mình.

Cười tươi như hoa? Đâu có đâu ta?

Tại sao tôi không hiểu họ đang nói gì?

Tôi định mở cửa bước vào hỏi thì cánh cửa bị mở ra.

Họ bước ra khỏi phòng trà trước. Bọn họ không hề ngạc nhiên hay bối rối khi nhìn thấy tôi mà chỉ cười trộm rồi đi ngang qua tôi.

Giang Húc tình cờ đi từ phía bên kia tới, nhìn thấy tôi từ xa thì vẫy tay chào tôi.

Bọn hắn cũng nhìn thấy Giang Húc, sắc mặt sửng sốt, lập tức tăng tốc bỏ chạy. Các nhân viên công ty dường như sợ Giang Húc, còn hơn cả sợ tôi.

Tôi chợt nhớ ra bạn thân của tôi cũng rất sợ Giang Húc, chỉ cần có Giang Húc ở bên cạnh, cô ấy cũng không dám nói chuyện với tôi.

Tại sao vậy?

Chẳng nhẽ Giang Húc còn có mặt khác mà tôi không biết sao?

Tôi bước về phía anh với vẻ nghi ngờ. Nhưng có một đôi tay ôm tôi từ phía sau.

5.

Tôi quay lại nhìn. Đó là Tiếu Thành.

Tôi lập tức dùng hết sức đẩy anh ta ra rồi phủi nhẹ quần áo của của mình một cách ghê tởm. Giang Húc chạy nhanh về phía này và bảo vệ tôi ra phía sau.

Tiểu Thành bị tôi đẩy ra hai bước, cau mày nói: “Nhan Nhan, tôi đã chủ động tìm em rồi, rốt cuộc em còn tức giận cái gì vậy… Dùng anh ta để làm tôi tức giận cũng phải có giới hạn thôi. Dù thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn là chồng chưa cưới của em đấy!

Cái gì? Tôi có chồng chưa cưới á?

Tại sao nhật ký không nói gì cả?

Tôi không tin: “Đừng nói nhảm, sao tôi có thể thích anh được!”

Sắc mặt Tiếu Thành đột nhiên tối sầm, hừ lạnh nói: "Hiện tại em mất trí nhớ nên tôi không trách em, tôi cũng có thể giúp em nhớ lại dáng vẻ em đã từng sống chết quấn lấy tôi như thế nào, cầu xin được ở bên tôi ra sao, còn khóc lóc không muốn tôi giải trừ hôn ước.... ”

Tôi ôm trán cố nhớ lại, nhớ lại vài hình ảnh rời rạc, mờ ảo, chợt cảm thấy đầu đau nhức. Càng nghĩ càng đau, gần như muốn ngất đi.

Tiếu Thành vẫn nói: "Em dám làm thế với tôi, đến lúc nhớ lại thì đừng trách tôi..."

Giang Húc đứng giữa tôi và Tiếu Thành, giọng lạnh lùng: “Tôi cảnh cáo anh, đừng có k1ch thích cô ấy.”

Trước khi tôi ngất đi, Giang Húc đã đỡ và bế tôi lên. Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng tôi tỉnh dậy trên giường bệnh mà không thấy khó chịu gì cả.

Phòng bệnh trống rỗng.

Giang Húc để lại một tờ giấy ở đầu giường, trên đó ghi là anh đi mua bữa tối giúp tôi.

Tôi nghĩ một chút rồi gọi cho cô bạn thân của tôi khi anh không có ở đây. Sau khi hỏi đi hỏi lại, cô ấy nói với tôi.

Tiếu Thành thực sự là chồng sắp cưới của tôi.

Vốn dĩ chỉ là lời hứa hẹn của các phụ huynh trong gia đình, nhưng Tiếu Thành một mực không chấp nhận, cho nên chỉ có mình tôi đơn phương chủ động.

Từ nhiều năm trước tôi đã thích theo mông Tiếu Thành, cố gắng hết sức để đối xử tốt với anh ta, đề phòng tất cả những người khác giới xung quanh anh ta.

Tôi bị tai nạn ô tô vì Tiêu Thành và nữ khách hàng của anh ta hẹn nhau ngắm hoàng hôn mà không chịu tổ chức sinh nhật cùng tôi, tôi bất mãn lái xe lên núi tìm anh ta, nhưng trên đường gặp một trận mưa lớn, tôi không cần thận nên tông vào một cái cây.

Tôi không chỉ cưỡng ép bạn trai cún con mà còn theo đuôi vị hôn phu mấy năm mà không thành công ư?

Xem ra chuyện còn thú vị hơn trong nhật ký của tôi nhỉ?

Giang Húc trở lại phòng bệnh, kiên nhẫn chăm sóc tôi ăn uống. Tôi không nhịn được mà nhìn chằm chằm anh. Càng nhìn tôi càng cảm thấy có lỗi.

Chẳng trách anh đã cố gắng tạo khoảng cách với tôi khi tôi mới mất trí nhớ, và sau đó không bao giờ nói chi tiết về chuyện của chúng tôi. Thậm chí không nhắc đến Tiếu Thành một lời nào.

Chắc hẳn anh rất lúng túng với thân phận đáng xấu hổ của mình. Tôi thầm mắng bản thân trong lòng, thật là bad girl hai lòng!

Một Giang Húc xuất sắc và chu đáo như vậy mà còn không hài lòng!

Không đợi lúc ăn xong, tôi nóng lòng nắm lấy tay Giang Húc: “A Húc, anh yên tâm, từ nay trở đi em chỉ thích anh thôi, không cần ai khác. Cái tên chồng săp cưới Tiếu Thành gì đó đều là quá khứ!"

Trong mắt Giang Húc hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh: "Chờ đến lúc em nhớ lại rồi hẵng nói."

Thấy anh không tin, tôi lại càng vỗ ngực hứa hẹn: “Cho dù em có lấy lại được trí nhớ thì anh cũng sẽ chỉ là người duy nhất đối với em.”

Cuối cùng, trên mặt Giang Húc cũng có chút cảm động, khóe môi khẽ mỉm cười nói: "Nhớ kỹ lời hôm nay em nói đấy."

Sau khi xuất viện, cuộc sống đã ổn định. Tiếu Thành không bao giờ đến gặp tôi nữa, không biết Giang Húc xử lý thế nào.

Tất nhiên là tôi không buồn nói chuyện với anh ta.

Ban ngày tôi làm việc chăm chỉ. Sau khi xử lý hàng núi hồ sơ, tôi liên tục họp để xem xét những dự án mới. Ở công ty làm vương làm tướng, nhắc đến là thấy sảng khoái.

Buổi tối tôi dành thời gian cho Giang Húc. Mặc dù tôi thực sự không xảy ra chuyện gì với Giang Húc như trong nhật ký, nhưng việc ăn cùng anh, đi dạo cùng anh, xem TV, đọc sách và nghe nhạc cùng nhau, thỉnh thoảng trêu chọc anh thật sự rất thú vị.

Nhiều ngày trôi qua, mặc dù tôi không khôi phục được trí nhớ nhưng tôi cảm thấy não mình hoạt động tốt hơn rất nhiều.

Kết quả là tôi nhận ra có điều gì đó không ổn mà trước đây tôi đã bỏ qua.

Mọi người trong công ty đều có thái độ kỳ lạ với tôi, như thể họ đang che giấu điều gì đó. Bạn thân thì hỏi ba câu nhưng chỉ trả lời nửa câu, rõ ràng là đã nhận tiền bịt miệng của Giang Húc.

Điều bất thường nhất là Giang Húc, người gần đây thường tránh mặt tôi và giải quyết một số việc tôi không biết.

Vì hơi nghi ngờ, tôi lấy cuốn nhật ký ra đọc hai lần. Lần đầu tiên tôi có nghi ngờ.

Đây thực sự là một cuốn nhật ký ư?

Ai lại viết nhật ký mà chỉ chứa đựng những dòng cảm xúc, với biết bao thăng trầm và quy mô rộng lớn như vậy?

Có vẻ như tôi cần tìm người để hỏi. Sau khi loại bỏ Giang Húc, Tiếu Thành và cô bạn thân, mục tiêu cuối cùng đã được xác định là thư ký Ngô.

Khi tôi tìm thấy thư ký Ngô, cô ấy đang ngồi đối mặt với Giang Húc trong quán cà phê ở tầng dưới.

Sắc mặt Giang Húc lạnh lùng, không có nhiều cảm xúc, nói không ngừng. Thư ký Ngô nghe và trả lời, vẻ mặt ung dung và nụ cười rạng rỡ, rõ ràng là đang trò chuyện rất vui vẻ.

Tuy cô ấy là thư ký của tôi nhưng cô ấy tiếp xúc với Giang Húc còn nhiều hơn tôi.

Tuổi bọn họ xấp xỉ nhau, giá trị nhan sắc cũng rất cao, ngồi chung một chỗ hết sức xứng đôi.

Tôi đã nghe thấy những lời bàn tán của họ trong công ty, còn gặp được những người hâm mộ CP của họ.

Tôi không trực tiếp tiến tới quấy rầy mà chọn một vị trí trong góc để im lặng quan sát.

Không lâu sau, hai người đều đứng dậy và rời khỏi quán cà phê. Cùng lúc đó, tôi nhận được một tin nhắn trên điện thoại.

Giang Húc nói rằng anh có việc phải làm nên bảo tôi tự mình về nhà, trên đường đi nhớ chú ý an toàn.

Đây là lần đầu tiên sau ngần ấy ngày anh để tôi một mình ở công ty. Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong lòng tôi.

Thực ra, tôi thì tôi không phải người hay suy nghĩ nhiều. Nhưng anh đang ở với ai, đang làm gì, tại sao anh không thể nói rõ cho tôi biết?

Tôi không theo anh nữa mà về nhà một mình.

Khi mở cửa, tôi thấy nhiều đồ dùng hàng ngày không phải của mình nằm rải rác trong phòng khách gọn gàng.

Một người đàn ông đang nằm uể oải trên ghế sofa, ăn kem và xem TV. Cậu ấy trông khá bảnh bao, trông trẻ hơn tôi rất nhiều, chắc vẫn đang đi học.

Cậu ấy đang mặc bộ đồ ngủ được treo trong phòng ngủ thứ hai, kích thước vừa và thoải mái, rất phù hợp với phong cách của cậu ấy, nhìn như là được thiết kế riêng.

Nhớ lại khí chất không phù hợp của Giang Húc ngày hôm đó, cộng thêm việc anh không quen ngủ ở phòng ngủ thứ hai.

Có phải người đàn ông này mới là người thực sự sống trong phòng ngủ thứ hai không?

Trong giây lát, tôi đứng sững ở cửa.

Tôi không chỉ cưỡng ép bạn trai cún con, theo đuôi vị hôn phu mà còn giấu một nam sinh viên đại học?

Đây là cuộc sống của nữ tổng tài bá đạo sao?

Hình như là quá k1ch thích rồi đúng không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi