CHUYỆN TRONG HẺM


Khí trời mùa đông phương bắc lúc nào cũng cắt da cắt thịt.

Cảnh Hạ Vũ đi trên đường, mũi không ngừng thở ra những làn khói trắng.

Cô cố gắng rút người lại, thu mình vào trong chiếc áo được cho là ấm áp nhất trong tủ đồ.

Hai tai đút vào túi áo, cố gắng sải bước nhanh nhất có thể để về nhà.
Quý Ninh Hinh vừa đi mua nguyên liệu từ siêu thị về, tình cờ bắt gặp hình bóng lẻ loi đi trên đường của Cảnh Hạ Vũ.

Nàng cố đuổi theo nhưng có lẽ vì cô đi nhanh quá, Quý Ninh Hinh từ đi chuyển thành chạy lúc nào không hay.
"Hạ Vũ"
Cảnh Hạ Vũ thính lực tốt, lại quá quen thuộc với giọng nói của Quý Ninh Hinh, cô phản ứng ngay trong lần gọi đầu tiên.

"Đi từ từ thôi, đừng chạy"
Quý Ninh Hinh thở không ra hơi khi bắt kịp Cảnh Hạ Vũ, đợi ổn định lại nhịp thở mới ngẩn đầu lên nói chuyện với cô.
"Chị sợ em đợi"
"Em đợi được mà, sau này không cần đuổi theo gấp gáp vậy đâu"
Quý Ninh Hinh chỉ cười không đáp, lúc này nàng mới có thời gian quan sát kỷ Cảnh Hạ Vũ từ trên xuống dưới.
"Sao em ăn mặc phong phanh vậy"
"Đâu có, em mặc ấm nhất có thể rồi"
Quý Ninh Hinh cau mày không hài lòng, Cảnh Hạ Vũ chỉ mặc một lớp áo dài qua gối, bên trong là cái áo len mỏng.


Không có mũ giữ ấm, không khăn choàng, cũng chẳng có găng tay.

Quả thật không thấy ấm chỗ nào.
"Mặc vậy lỡ bị cảm thì sao"
"Không có đâu, em quen rồi"
"Mũi đỏ hết rồi còn bảo không lạnh"
Rồi chẳng nói chẳng rằng, Quý Ninh Hinh cởi bỏ khăn choàng đang đeo trên cổ, rướn người định giúp Cảnh Hạ Vũ choàng thêm.

Tiếc là Cảnh Hạ Vũ nhanh nhẹn lại thêm chiều cao áp đảo nên dễ dàng né tránh.
"Không cần đâu, chị giữ lại cho mình dùng đi"
"Mang vào cho chị"
Mắt thấy sắc mặt Quý Ninh Hinh trầm xuống, giọng nói cũng nghiêm túc, sợ nàng tức giận nên Cảnh Hạ Vũ không dám nói gì thêm.

Chỉ đứng yên mặc nàng choàng khăn kín mít cổ mình.

"Được rồi, đi thôi, về Nhất Niệm với chị"
Mặc kệ Quý Ninh Hinh dẫn đi đâu thì đi, dù sao ngoài việc quay về nhà thì cũng chẳng có gì để làm.

Tim Quý Ninh Hinh đập có chút nhanh, nàng còn sợ Cảnh Hạ Vũ sẽ né tránh lôi kéo, nào ngờ cô vẫn im lặng tuỳ nàng dẫn dắt.

Quý Ninh Hinh vui vẻ trong lòng, thế là suốt đoạn đường cứ nắm lấy tay Cảnh Hạ Vũ không buông.
Hai người không ai nói với ai câu nào, không gian yên tĩnh suốt đoạn đường đi.

Bỗng Quý Ninh Hinh dừng bước, nghiêng đầu lắng nghe, đưa mắt nhìn khắp nơi như tìm kiếm cái gì đó.

"Em có nghe thấy tiếng gì không"
Không tìm được thứ mình muốn, Quý Ninh Hinh quay sang hỏi Cảnh Hạ Vũ đứng kế bên.
Cảnh Hạ Vũ nghe nàng hỏi như vậy cũng nghiêm túc nghe thử, quả thật phát hiện có tiếng chó con rên rỉ yếu ớt.

Thông qua trao đổi ánh mắt, hai người ăn ý tách ra hai hướng tìm kiếm.

Quý Ninh Hinh nhanh chóng phát hiện một bé chó trắng nhỏ xíu, ốm gầy trơ xương, lông bết dính vào nhau đang thoi thóp nằm trong bụi cây gần đó.

"Hạ Vũ, bên này nè"
Cảnh Hạ Vũ nghe gọi liền nhanh chóng chạy tới, thấy Quý Ninh Hinh bỏ đồ trên tay xuống đất, ngồi xổm trước bụi cây.

"Nhìn xem, nó yếu quá"

Chú chó nhỏ tuy yếu nhưng dường như ý chí muốn sống của nó rất mạnh.

Thấy có người để ý tới mình, nó cố gắng ngẩng cái đầu bé tí dậy, giương đôi mắt đáng thương nhìn hai người trước mặt, kêu lên vài tiếng nho nhỏ mà nếu không nghe kĩ rất dễ bị bỏ qua.
Chẳng biết vì lý do gì, nó bị chủ cũ vứt nằm ở đây cũng phải mấy ngày rồi.

Giữa tiết trời lạnh lẽo, một chú chó nhỏ vừa sinh không lâu phải kiên cường thế nào mới có thể vượt qua những ngày này.
Nó cũng đã thử kêu cứu người qua đường, nhưng chẳng lần nào thành công.

Lúc nãy nghe có tiếng người nói chuyện, cố gắng dùng hết cả sức lực còn lại của mình kêu lên.

Đây chính là hi vọng cuối cùng của nó, nếu vẫn không được, thì xem như mệnh nó chỉ có vậy.
May mắn, Quý Ninh Hinh và Cảnh Hạ Vũ đã xuất hiện, mang đến cho sinh linh bé nhỏ này tia nắng ấm áp giữa ngày đông.
"Đưa nó đến phòng khám đi"
Quý Ninh Hinh nghe Cảnh Hạ Vũ nói như thế, nàng đồng ý ngay lập tức.
Cảnh Hạ Vũ cuối xuống, cởi bỏ lớp áo khoác duy nhất trên người mình ra, dùng nó bọc kín chú chó nhỏ lại rồi ôm vào trong lòng.
Quý Ninh Hinh định ngăn lại nhưng hành động của Cảnh Hạ Vũ quá nhanh, chỉ có thể đứng một bên cằn nhằn bày tỏ sự tức giận của mình.
Người nọ trái lại chỉ cười, càng la lại càng cười.
"Thật sự không sao mà, cái áo len này ấm lắm, với lại em rất khoẻ"
Để ngăn nàng nói nữa, Cảnh Hạ Vũ cướp lời.
"Nhanh đi thôi, chậm nữa nó sẽ không chịu được đâu"
Quý Ninh Hinh triệt để chịu thua, bất lực nối gót Cảnh Hạ Vũ đi đến phòng khám gần đó.

Sau khi bác sĩ kiểm tra toàn bộ một vòng, đưa ra kết luận nó vì bị bỏ đói lâu ngày, lại thêm ở trong điều kiện thời tiết không tốt nên bị suy dinh dưỡng, phổi bị ảnh hưởng nhẹ.

Chỉ cần đem về chăm sóc kỹ, cho uống thuốc đều đặn là có thể khỏi.
Lúc này tảng đá luôn đè nặng trong lòng hai người mới được gỡ bỏ.


Vui vẻ ôm chú chó ra về, một vấn đề khác bây giờ mới xuất hiện.

Ai sẽ là người nuôi nó.
Lúc đầu Quý Ninh Hinh định sẽ đem nó về nhà cho mẹ già nuôi.

Nhưng suy đi tính lại, một phần nàng sợ người lớn tuổi nhạy cảm với lông động vật, một phần nàng muốn để nó bầu bạn cùng Cảnh Hạ Vũ, dù sao cô cũng sống một mình, đôi lúc sẽ không tránh khỏi cô đơn.

Có người bạn nhỏ này ở bên cô nàng cũng thấy yên tâm hơn, mẹ già có nàng là đủ rồi.
Mọi chuyện đã xong, Quý Ninh Hinh cũng không quay về Nhất Niệm nữa.

Cùng Cảnh Hạ Vũ đi mua dụng cụ cần thiết cho anh bạn nhỏ rồi quay về nhà cô.

Cảnh Hạ Vũ bày tỏ muốn trả toàn bộ chi phí khám bệnh và dụng cụ đã mua nhưng lại bị Quý Ninh Hinh từ chối.

Nàng nói chó là do nàng phát hiện, xem như cũng là mẹ của bạn nhỏ.

Quý Ninh Hinh muốn cả hai cùng nhau nuôi nó, như vậy nàng cũng sẽ có lý do danh chính ngôn thuận đến nhà cô thăm con của mình.
Thấy không lay động được Quý Ninh Hinh, Cảnh Hạ Vũ chỉ có thể đồng ý, đưa một người một chó về nhà.

Ừm, có lẽ từ nay về sau cuộc sống của cô sẽ không còn tẻ nhạt như hiện tại nữa rồi....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi