CÔ ẤY NUÔI TANG THI Ở MẠT THẾ

"Chị Tam Vô, bọn em cùng nhau tìm giúp chị nhé?"

Đại Hoàng uống hai ngụm nước xong liền vội vàng nói: "Nhiều người chắc chắn sẽ tìm ra nhanh thôi."

"Được, làm phiền các cậu rồi."

"Nhưng củ cải thích chui xuống đất, không dễ tìm đâu."

Kỳ lạ là trong một khoảng cách nhất định, củ cải có thể tìm cô nói chuyện trên trời xuống đất, nhưng nó đã không có động tĩnh suốt ba tiếng đồng hồ.

Các bảo chủ không được hợp tác tụ tập lại với nhau, không cam lòng thảo luận, buổi sáng sau khi dùng bữa cùng Quý Lăng Bạch xong, bọn họ suýt chút nữa đã bị bầu không khí làm cho nghẹt thở.

"Mọi người nói xem, Quý Lăng Bạch cứ đề phòng chúng ta chặt chẽ như vậy là có ý gì?"

"Để chúng ta tham gia thì có gì không tốt? Dù sao đồ vẫn đem ra bán mà! Chúng ta cũng đâu có phản đối giá cả!"

"Tôi vẫn không nghĩ ra được điểm này."

Mọi người hít một hơi thật sau.

Bảo chủ 11 nhìn những người bên cạnh, chậm rãi nói: "Mọi người nghĩ xem, có phải là vì Tam Vô vẫn chưa hết giận không?"

Mọi người quay đầu nhìn hắn.

"Nghĩ lại xem, lúc ấy chúng ta nghe theo lời của Lý Ngọc Sơn nên mới do dự đúng không?"

"Vậy mối quan hệ giữa Lý Ngọc Sơn và Tam Vô là thế nào! Chắc chắn là mối quan hệ mà cô ấy không muốn hợp tác nhất trong các bảo chủ đúng không?"

Mọi người im lặng suy nghĩ, hình như cũng đúng.

"Chẳng lẽ Tam Vô vẫn cho rằng chúng ta đang đứng về phía Lý Ngọc Sơn sao?"

"Vậy thì đó là hiểu lầm rồi!"

"Phải giải quyết mới được."

Tam Vô càng không muốn bọn họ vào, bọn họ càng cảm thấy thành lũy của mình đang bị tách khỏi các thành lũy khác, mặc dù sự thật đúng là như vậy.

"Giải quyết cái gì?" Giọng của Lý Ngọc Sơn đột nhiên vang lên sau lưng bọn họ.

Lý Ngọc Sơn cười như không cười nói: "Có hiểu lầm thì giải quyết là đúng, nhưng tôi không nghĩ người ta hiểu lầm các cậu đâu."

Các bảo chủ bị bắt tại trận, trên mặt mang theo vài phần xấu hổ.

"Ai, đừng lộ ra vẻ mặt như vậy, chúng ta đã hợp tác nhiều năm rồi, cũng xem như là bạn cũ đúng không?" Lý Ngọc Sơn đè vai của bảo chủ 11 lại, siết chặt, "Tôi nhìn mọi người đây bị một con nhóc xoay mòng mòng, cảm thấy vô cùng thần kỳ đấy."

Bảo chủ 11 cười, "Dù năng lực như vậy có trên người của trẻ sơ sinh thì bọn tôi cũng nguyện ý giữ lấy."

Mọi người đều đã vì Lý Ngọc Sơn mà chịu tổn thất, lần này đương nhiên không định ngoan ngoãn bước vào rồi.

Bàn tay Lý Ngọc Sơn đang đặt trên vai hắn tăng thêm một chút lực.

Vì xấu hổ nên mọi người đưa mắt nhìn xung quanh, vừa hay nhìn thấy Nguyễn Anh, Đại Hoàng và những người khác đang chạy đến.

"Đội phó Nguyễn, sao vậy?" Bảo chủ 11 lập tức gạt tay ông ta ra, đứng dậy nói: "Thành lũy xảy ra chuyện gì à?"

Nguyễn Anh cười, "Không phải chuyện của thành lũy, mà là củ cải biến dị của tiểu thư Tam Vô không thấy đâu, chúng tôi đang tìm giúp."

"Ồ, đây là chuyện lớn đấy, nhanh, thành lũy của chúng tôi cũng tìm cùng."

"Chúng tôi cũng vậy."

"Đi đi, đừng ngẩn người ra đó."

Nguyễn Anh nhướng mày, nhìn bộ dạng gấp gáp của mấy người họ, người không biết còn tưởng là chuyện của nhà bọn họ ấy chứ.

Có thể đạt đến trình độ này thì đi sớm làm gì nữa?

Thành lũy 11 trước khi đi còn xoay người nhìn Lý Ngọc Sơn một cách bất đắc dĩ nói: "Lý chủ, vì sự quen biết của chúng ta, tôi khuyên ông đừng bướng bỉnh nữa, xin lỗi Tam Vô sớm một chút."

"Dù sao cô ấy mới là người có dị năng đó, không phải chúng ta, đúng không?"

Lý Ngọc Sơn nhìn một đám người ân cần rời đi, khinh thường cười lạnh.

Một đám chỉ nhìn thấy lợi trước mắt, đồ thiển cận.

Lý Ngọc Sơn vỗ vỗ vạt áo, tâm trạng rất tốt.

"Không tìm thấy một cây củ cải thôi mà cũng đáng huy động nhân lực sao?" Lý Ngọc Sơn cười lạnh, "Bắt được thì đem đi hầm là tốt nhất."

Thứ khiến ông ta thấy phiền nhất chính là củ cải.

Có loại thực vật biến dị đó, dò la tin tức thật sự rất dễ dàng.

Nhưng thực vật biến dị cũng không phải chỉ mình Tam Vô có, thành lũy 3 của ông ta cũng vừa mới có một người có dị năng hệ thực vật.

Lý Ngọc Sơn thoải mái ngồi trên ghế, khoanh chân nhìn những người trước mặt chạy tới chạy lui.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Tam Vô, Lý Ngọc Sơn đã cười ra tiếng.

"Tiểu thư Tam Vô, cô đừng quá đau lòng nhé, nếu thực vật biến dị không còn nữa thì cô vẫn có thể trồng ra một loại khác mà đúng không?"

Tam Vô đang bận tìm củ cải nên không rảnh phản ứng lại với ông ta, đành mặc kệ.

Nhưng vẫn tức đến ngứa răng.

Thành lũy 1 tìm đến long trời lở đất* nhưng vẫn không thấy củ cải.

*Một sự kiện ghê gớm làm đảo lộn cả trật tự cũ

Củ cải lúc này đang nằm trên giường trong một căn nhà mục nát.

Nó cảm thấy toàn thân không ổn lắm, ngủ không sâu, mấy lần muốn tỉnh lại đều không được, như thể có người đang lôi kéo dây thần kinh của nó vậy.

Vất vả lắm mới dậy được, nó cảm thấy khắp người mình nhớp nháp.

Nâng đầu củ cải lên, nó thấy một thứ giống như nước mũi đang cố dán mông lên lớp vỏ củ cải trắng mềm của nó.

Củ cải sợ hãi lăn một vòng ra xa, dựa vào chân tường.

Nó nhớ ra rồi!

Lúc ấy nó đang chui xuống đất chơi ở thành lũy 1, đột nhiên rơi vào một bãi bùn lầy, nó không thích bùn dính, đang định bỏ đi.

Thì dưới lớp bùn, xuất hiện hai vật thể hình tròn giống như nước mũi.

Từ năng lượng dao động phát ra từ trên người bọn chúng, nó có thể đoán được, hai thứ này cũng là thực vật biến dị giống như nó.

Nhưng nó còn chưa kịp hỏi thì đã cảm giác được một vật thể phun sương mù lên người mình, sau đó nó liền mất đi ý thức.

Điều duy nhất nó nhớ là hai thứ đó trông chẳng ngon miệng chút nào.

Củ cải nhìn hai vật thể đang đứng canh cửa, không sai!

Chính là hai đứa nó.

Một quả cầu màu trắng, bên ngoài được bọc bởi những mảnh vỏ sò màu đen vỡ, từ các khe hở không ngừng chảy ra các dịch nhầy, hai bên còn mọc ra hai thứ trông như tai.

Vật thể còn lại là quả cầu màu xanh không có tai nhưng có thêm một cái vòi phun, sương mù chính là phun ra từ trong miệng nó.

"Phụt! Phụt!" Cầu xanh hoảng sợ định phun khí vào củ cải.

Nhưng nó chỉ phun ra sự cô đơn.

Sau khi cầu xanh phát hiện mình không thể phun sương mù liền thất vọng buông vòi xuống.

Nhưng rất nhanh hai bọn chúng đã đến gần củ cải, mang khí thế hùng hổ.

"Ngươi! Ngươi không thể ra ngoài!" Vòi phun của cầu xanh có thể nói chuyện, cái này làm củ cải nhớ đến cây hoa tường vi xui xẻo ở nhà.

Nó chỉ có thể nói chuyện với chủ nhân và những cây biến dị do chủ nhân trồng ra.

Cầu xanh lắc lắc dị.ch nhờn trên người mình, "Chúng ta hai người, ngươi một người, dám ra ngoài liền đánh chết ngươi."

Giọng của nó run run, nghe có vẻ không tự tin cho lắm.

Củ cải đã gặp rất nhiều thực vật biến dị, nó cảm thấy hai đứa này.... hình như có chút ngốc nghếch.

"Ta nói cho ngươi biết, vòi phun của ta rất lợi hại!" Cầu xanh thấy củ cải trông không hề sợ hãi, run rẩy mạnh hơn.

Hai dây râu của củ cải treo ở thắt lưng, hai râu còn lại xòe ra hình vòng cung, ╮(╯▽╰)╭!

Cử chỉ tận cùng của sự khinh bỉ.

Cầu xanh bị k.ích thích, "Ta! Ta nói cho ngươi biết, ta biết ngươi có thể độn thổ, nhưng ngươi không thể chui xuống lòng đất của căn nhà này đâu, chúng ta đã thử độ cứng rồi! Ta và cầu trắng cũng có thể độn thổ, ta còn có thể khiến ngươi bất tỉnh ngay lập tức!"

Củ cải: "...." Ồ, con hàng này bắt đầu thể hiện năng lực của mình rồi.

Củ cải thử dùng râu chỉ vào cầu trắng đứng bên kia.

Cầu xanh lập tức nói tiếp, "Tai của cầu trắng có thể nghe thấy tất cả âm thanh trong phạm vi 1km! Chờ sau này năng lực của chủ nhân tăng lên, nó sẽ lợi hại hơn!"

Củ cải: "...." Đó là cách nó có được thông tin tới tay đấy.

So với những thực vật ở nhà nó thì đầu óc của con rau cải tinh này còn kém xa.

"Dù sao ngươi cứ thành thật đợi ở chỗ này đi!" Cầu xanh nói nhiều, nhưng không còn run nữa, "Chủ nhân của chúng ta sẽ tới đây ngay thôi, đến lúc đó chúng ta sẽ lột da ngươi hầm thành canh củ cải, ngươi sợ không!"

Củ cải thu lại tư thế của mình, sau đó từ từ dùng lá cây trên đầu nằm nghiêng xuống, bộ dáng lười biếng "Ta đang nghe đây, đừng gấp, cứ từ từ nói", nhất định là học được từ Quý Lăng Bạch.

Cầu xanh ngồi trên mặt đất, canh cửa nghiêm ngặt, thấy củ cải đã nằm xuống, nó cho rằng củ cải đã từ bỏ việc đấu tranh.

Chủ nhân chắc hẳn sẽ rất vui khi nó bắt được củ cải, tuy chỉ là tình cờ, ừm.... Mặc dù nó và cầu trắng vẫn còn nhiệm vụ nhưng đợi xử lý củ cải này xong thì trở về tiếp tục làm nhiệm vụ là được, chủ nhân chắc chắn sẽ đồng ý thôi.

Nó vui vẻ bắt đầu ưỡn bụng ra, củ cải thấy nó phun ra một cái hộp nhỏ từ trong cơ thể.

Bên trong hộp nhỏ đều là tinh thể cấp cao mà chủ nhân cho bọn chúng, dùng khi cần bổ sung năng lượng, bụng nó có thể chứa đồ vật, vừa hay có thể cất giữ, khi thực hiện kế hoạch lớn có thể lấy ra dùng.

Cầu xanh vừa định ăn một cái thì nghe thấy sau lưng vang lên tiếng sột soạt.

Nó ngẩng đầu lên, nhìn thấy củ cải đang dần dần lùi về sau.

Cầu xanh đắc ý nói: "Bây giờ đã biết sợ rồi à!"

Nhưng củ cải mặc kệ bọn chúng, toàn thân nó run rẩy, lực ở chân như bị nghẹt lại, râu trên đầu củ cải trở nên cứng ngắc, sáng bóng như vừa bọc thêm một lớp sắt cứng.

Nửa đầu trên của củ cải nứt ra một khe hở, ngay sau đó, nửa đầu trên xoay tròn với tốc độ cao, những chiếc lá củ cải nhanh chóng cuộn lại thành một vòng xoáy, giống như cánh quạt của máy bay trực thăng.

Củ cải!

Bay cao!

Cầu xanh mở to vòi phun của mình, cái này!

Khác với thông tin nó nhận được.

Củ cải hừ lạnh một tiếng, từng cái rễ trên người nó cũng trở nên cứng như sắt.

Chẳng lẽ bọn chúng cho rằng chủ nhân của nó thăng cấp lên cấp trung là vô ích?

Tất nhiên mọi người đều đã tiến hóa rồi!

Chẳng qua nó là một củ cải khiêm tốn, tới giờ vẫn chưa từng khoe khoang mà thôi.

Một khắc sau, củ cải biến thành một luồng sáng tốc độ cao, vươn những chiếc rễ của mình ra.

Tiếp chiêu đi, tuyệt chiêu nó thích nhất.

Củ cải đá bay!

Trận chiến kết thúc nhanh gọn, tốc độ của củ cải ngay từ đầu đã nhanh hơn Đại Hắc, huống chi là bây giờ? Dưới cú đánh tốc độ cao, vỏ sò trên người hai thứ kia càng vỡ vụn hơn.

Nhìn hai vật thể đã hoàn toàn bất tỉnh, củ cải đắc ý xoay người giữa không trung.

"Chỉ là hai tên trợ thủ mà muốn trói ta?" Củ cải hừ một tiếng, "Hai người các ngươi, ngay cả hậu cần trong nhà chúng ta cũng không làm được!"

Sau khi khinh thường hai vật thể này xong, củ cải còn không quên tìm một sợi dây để buộc hai con hàng này và cái hộp nhỏ trói ngang hông mình.

Củ cải: "He he...."

Bắt hết lại!

...

Bên trong thành lũy 1, bầu không khí lúc này đang vô cùng căng thẳng.

Để tìm củ cải, mọi người gần như dán mặt xuống đất.

Nhưng vẫn không tìm thấy củ cải.

Bên ngoài tường ở một nơi bùn lầy, lại phát hiện thêm hơn chục thi thể chôn trong bùn.

Mỗi một người, đều bị chặt một bàn tay...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi