CÔ ẤY VÀ VỊ TRÍ ĐỨNG ĐẦU TÔI ĐỀU MUỐN

Editor: Ngải

Cậu nói như vậy ngược lại khiến Cố Dật Nhĩ càng tò mò hơn. 

Ngày thường nghe Tư Dật gọi người khác đều sẽ gọi tên, chỉ có Nhị Canh, vẫn luôn là Nhị Canh Nhị Canh mà gọi, cô với Nhị Canh cũng không phải cùng một lớp, bởi vậy đến bây giờ cũng không biết Nhị Canh tên thật là gì.

“Mọi thống khổ mà cái tên mang lại cho tớ đều là do năm đó ba mẹ tớ đầu óc bị nước vào.” Nhị Canh thở dài, bộ dạng sầu khổ.

“Vậy cậu có thể sửa mà.” Lâm Vĩ Nguyệt thấy cậu thật sự phiền não, đưa ra đề nghị.

Nhị Canh im lặng, lại rất nhanh thu liễm bộ dáng sầu khổ lúc này, vẫn cười như không tim không phổi.

“Không thể sửa.”

Lúc này đạo diễn bên kia lại thúc giục: “Nam phụ đâu! Nam phụ đâu!”

Nhị Canh quay đầu trả lời: “Đây đây!”

“Lại đây khớp lời kịch!”

“Tới ngay đây.” Nhị Canh cười xin lỗi với Cố Dật Nhĩ, “Tên của tớ đọc lên thật sự giống mắng chửi người, người biết tên tớ đều không muốn gọi cho nên không cần biết đâu.”

Lúc này đạo diễn lại hô: “Ba Vương Tiểu Thúy! Ba Vương Tiểu Thúy!”

“Tới đây.” Cố Dật Nhĩ đi đến bên người đạo diễn, ngữ khí nghiêm túc, “Đạo diễn, có chuyện gì?”

“À, chỗ này không phải có đoạn cao trào, đoạn cậu là ba của Vương Tiểu Thúy không đồng ý cho Vương Tiểu Thúy hẹn hò với Chu Hữu Tài sao, ba người các cậu tập luyện một chút đi.”

Vương Tiểu Thúy và Chu Hữu Tài vốn là người yêu thanh mai trúc mã, nhưng ba Vương Tiểu Thúy không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, muốn cô tìm con trai nhà địa chủ làm đối tượng. Cuối cùng Vương Tiểu Thúy đi đến trại nuôi gà nhà Tư Mã làm công nhân, kết quả lại được Thái Tử gia nhà Tư Mã là Tư Mã Phú Quý để ý đến, Tư Mã Phú Quý cũng vứt bỏ vị hôn thê Thượng Quan Ngọc Phân.

Tình yêu của bọn họ bị nhà Tư Mã và nhà Thượng Quan phản đối mãnh liệt, hai người suốt đêm bỏ trốn đến Thâm Quyến. Tư Mã Phú Quý mất đi quyền thừa kế trại nuôi gà trở thành kẻ không xu dính túi, Vương Tiểu Thúy vẫn không rời bỏ, dạy cậu lau nhà rửa chén làm công.

Thái Tử gia Tư Mã Phú Quý ăn chơi trác táng cuối cùng cũng hiểu được lao động mới có thể tạo ra tài phú.

Trước kia thân phận thái tử gia trại nuôi gà dù cho vô cùng phong cảnh, nhưng đó cũng không phải giá trị nhân sinh chân chính của cậu.

Cuối cùng hai người thừa dịp bầu không khí tích cực lúc cải cách vừa mở ra, tích cóp đủ tiền ở Thâm Quyến mở một nhà hàng nhỏ.

40 năm trước, có một ông lão vẽ một vòng tròn ở Nam Hải Trung Quốc, như một kỳ tích ở trong đó mọc lên rất nhiều tòa kim sơn.

(Kim sơn: núi vàng. Đây là một câu trong bài hát tiêu biểu về công cuộc cải cách và mở cửa của Trung Quốc năm 1979, kim sơn là chỉ những thành phố phát triển rực rỡ)

Phú Quý và Tiểu Thúy đi xuống phía nam làm công, thành công làm giàu, cuối cùng áo gấm về quê, kết cục đại đoàn viên.

Nhị Canh vào trạng thái rất nhanh, lập tức kêu: “Chú Thiết Căn! Cháu xin chú! Cháu thật lòng thích Tiểu Thúy!”

Vài người đều bị kỹ thuật diễn thình lình nhảy ra của cậu làm cho khiếp sợ rồi.

Đạo diễn quay về hướng Tư Dật kêu: “Tiểu Thúy! Đọc kịch bản đi!”

Cố Dật Nhĩ trong lòng sảng khoái, nhìn về phía Tư Dật, phát hiện sắc mặt Tư Dật xanh mét, môi mỏng mím chặt.

“&*%^&*, con với Hữu Tài, là thật tình… thật tình yêu nhau.” Lời kịch hữu khí vô lực không hề có sức cuốn hút.

Nhị Canh có chút thất vọng: “Dật ca, sao có hai ba chữ thôi mà anh cũng không đọc đầy đủ được, một lời kịch đơn giản như vậy anh cũng nói lắp.”

Tư Dật liếc cậu một cái: “Cậu kiêu ngạo quá nhỉ.”

Nhị Canh rụt rụt cổ, cười mỉa một tiếng: “Không dám, chỉ là đề xuất nhỏ thôi.”

Đạo diễn giảng hòa: “Thôi, dù sao cũng chỉ là khớp thoại, nghe được là được, tiếp tục tiếp tục.”

Cố Dật Nhĩ hai ba bước đi đến trước mặt hai người, một phen kéo lấy tay Tư Dật, bảo vệ cậu ở phía sau người, bắt đầu giáo huấn Nhị Canh: “Cậu nhìn xem toàn thân cậu có mấy đồng tiền? Cậu ngoại trừ cái tên có tiền ra thì còn có cái gì? Chỉ với cái bộ dáng nghèo kiết hủ lậu này của cậu mà cũng không biết xấu hổ dám đòi cùng Tiểu Thuý nhà tôi ở bên nhau? Nằm mơ đi!”

Giọng nói leng keng mạnh mẽ, cực kỳ có cảm xúc.

Người xem đều kinh ngạc, cũng bị kỹ thuật diễn của cô dọa sợ rồi.

Nhị Canh thống khổ che ngực, lã chã chực khóc: “Nhưng mà chú Thiết Căn à, cháu có một trái tim yêu Tiểu Thúy!”

“Phi! Tình yêu của cậu đáng mấy đồng tiền! Tình yêu của cậu có thể đổi ra tiền không? Mau cút đi!” Cố Dật Nhĩ mắng một trận.

“…” Một đám người xem đến nhập thần.

Cố Dật Nhĩ ngày thường là một nữ sinh ngoan ngoãn dịu dàng xinh đẹp, lúc nói chuyện giọng tinh tế nhỏ nhẹ, không nghĩ tới diễn lão nông dân ánh mắt thiển cận toàn phun lời tục tĩu lại sảng khoái như vậy.

Nhị Canh chỉ tay về phương xa: “Cháu có thể cùng cô ấy chơi, cùng cô ấy cười, cùng cô ấy xuống ruộng phun thuốc trừ sâu!”

“Chờ Tiểu Thúy nhà chúng tôi gả vào nhà giàu rồi còn cần lội ruộng phun thuốc sâu sao!” Cố Dật Nhĩ quay đầu nhìn Tư Dật, đang muốn sờ mặt Tư Dật lại phát hiện cậu quá cao, sờ không tới.

“Tiểu Thúy à, cúi thấp một chút, ba sờ không tới.”

Người xem diễn cười khụ ra tiếng, đứa con gái này nuôi cũng tốt quá, nuôi còn cường tráng hơn cả lão cha.

Tư Dật nặng nề thở dài, bộ dạng nhân gian không có gì đáng giá, thoáng khom lưng cúi xuống.

Một bàn tay nhỏ mềm mại chạm lên gương mặt cậu, Tư Dật sửng sốt, sau đó Cố Dật Nhĩ đau lòng đọc ra lời kịch của cô: “Tiểu Thúy nhà tôi lớn lên xinh đẹp như vậy, sao có thể gả cho một anh nông dân thô tục như cậu! Tiểu Thúy, con nghe ba, đừng dây dưa với tên nhóc này nữa, được không?”

Mặt Tư Dật đổi sang màu gan heo, tàn nhẫn cự tuyệt: “Con không muốn.”

“Tiểu Thúy! Con!” Cố Dật Nhĩ lui về phía sau vài bước, che lại ngực, làm bộ chuẩn bị tắt thở, “Ba cực cực khổ khổ nuôi con nhiều năm như vậy! Mẹ con đi sớm, hai ta sống nương tựa lẫn nhau, hiện tại lại vì một tên nhóc mà không nghe lời ba nói!”

Diễn… Diễn hay quá.

Các bạn học xem ngây người.

So sánh ra thì Tư Dật ngoại trừ có vẻ bề ngoài ra còn lại chính là phế vật không có linh hồn.

Tư Dật nhìn kịch bản, cứng đờ đọc ra câu tiếp theo: “Nếu ba không đồng ý cho con và Hữu Tài ở bên nhau thì con chết cho ba xem.”

Hiện tại bây giờ cậu cũng muốn chết lắm rồi.

Nhị Canh đúng lúc tiếp lời: “Tiểu thúy! Đừng vì anh mà tìm tới cái chết!”

Cố Dật Nhĩ trừng mắt: “Con dám!”

Tư Dật lao về phía đạo diễn, đập vào người cậu ta một cái, sau đó không có cảm xúc a một tiếng, ngã trên mặt đất.

Thật là kỹ thuật diễn rách nát không nỡ nhìn.

Cố Dật Nhĩ vội vàng chạy tới: “Con của tôiiiii!”

Tư Dật nhắm hai mắt, cảm giác được Cố Dật Nhĩ nâng cậu lên ôm vào trong ngực.

Cánh tay cô quá ngắn, chỉ có thể ôm được đầu cậu.

Trên người Cố Dật Nhĩ có một mùi hương nhàn nhạt, không giống với mùi nước xả quần áo, còn thoang thoảng có mùi sữa, chui vào trong mũi cậu.

Má phải của mình dựa vào ngực cô, cảm xúc mềm mại làm đầu cậu loạn thành một đống hồ nhão.

Hơi mềm, nhưng lại không mềm như vậy, Tư Dật theo bản năng dịch dịch vào bên trong.

Không giống kẹo bông gòn, cũng không giống đất dẻo cao su, có sự co dãn, ngón tay theo bản năng giật giật, hô hấp dần trở nên có chút dồn dập.

Là sự co dãn mềm mại đặc trưng của con gái.

Cậu lặng lẽ trợn mắt, thấy đôi mô cô gần trong gang tấc.

Môi đỏ răng trắng, khiến lòng cậu hoảng hốt.

Tư Dật cảm thấy bản thân thật kỳ quái, bị cô ôm vào trong ngực lại có cảm giác tim đập không chịu sự khống chế của mình.

“OK!” Đạo diễn kêu lên, “Cố Dật Nhĩ, kỹ thuật diễn của cậu được đấy!”

Cố Dật Nhĩ buông Tư Dật ra, cười cười với cậu đang nằm trên mặt đất, ngữ khí đắc ý: “Kỹ thuật diễn của ba ba không tồi có phải không?”

Tư Dật không nghe thấy cô nói cái gì, chỉ nhìn thấy dáng vẻ mỉm cười của cô, đôi mắt cong cong giống như đậu khấu nở rộ đầu tháng hai.

Bởi vì đang cười, môi cô khẽ nhếch, hai cánh môi phác họa ra độ cong làm lộ rõ môi châu của Cố Dật Nhĩ.

Tựa như muốn đoạt tâm hồn của cậu khiến cậu không thở nổi.

Tư Dật không trả lời, con ngươi đen đặc như ngọc trai đen cứ như vậy gắt gao mà nhìn chằm chằm cô.

“Mau đứng lên đi.” Cố Dật Nhĩ đỡ cậu đứng lên, Tư Dật đứng dậy không có bất kỳ động tác gì, sững sờ đứng đó không ra tiếng.

Cố Dật Nhĩ phất phất tay với cậu: “Cậu làm sao vậy?”

Lúc này Lâm Vĩ Nguyệt chạy chậm đến, giữ chặt tay Cố Dật Nhĩ kích động hô lên: “Dật Nhĩ! Cậu diễn hay quá!”

“Rất đặc sắc, đúng không Tư Dật?” Cố Dật Nhĩ nhướng mày nhìn thoáng qua Tư Dật.

Nếu là ngày thường, Tư Dật đã sớm mở miệng dỗi trở lại, nhưng hiện tại cũng không biết có chuyện gì, cậu vẫn ngơ ngác đứng ở chỗ đó, giống như đang đi vào cõi thần tiên.

Cố Dật Nhĩ nghi hoặc, chẳng lẽ tức đến choáng váng rồi?

Cô vươn tay tới, định kéo Tư Dật một cái, kết quả lại bị Tư Dật né tránh, trong lúc nhất thời khoảng cách với cô bị kéo dài ra.

Tư Dật nghiêng đầu không nhìn cô.

Trong lòng Cố Dật Nhĩ có chút lo lắng, sợ lần này đùa quá trớn làm cậu thật sự tức giận.

Cô há mồm, kêu tên của cậu: “Tư Dật…”

Tư Dật nhăn mi, ngữ khí lạnh lùng: “Đừng gọi tớ.”

Cố Dật Nhĩ câm miệng, rốt cuộc ý thức được trò đùa lần này của mình hơi quá rồi.

Cô tiến lên hai bước muốn nói chuyện với cậu, nhưng các bạn học lúc này lại sôi nổi vây quanh khen ngợi kỹ thuật diễn của cô và Nhị Canh.

Cố Dật Nhĩ thẹn thùng cười cười, ngoài miệng khiêm tốn đáp lại lời khen của các bạn.

Dần dần cô bị vây lấy, Tư Dật bị loại ra khỏi đám người.

Đạo diễn tới vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Cậu cũng không cần quá khổ sở, kỹ thuật diễn cũng không phải ngày một ngày hai là có thể luyện thành.”

Tư Dật trầm giọng nói câu: “Tôi đi WC.”

Nói xong xoay người, Cố Dật Nhĩ nhìn bóng dáng cậu rời đi, trong lúc nhất thời áy náy cúi đầu.

Đùa quá trớn… Làm sao bây giờ…

Tư Dật đi đến WC, mở vòi nước, đứng trước bồn rửa tay.

Đôi tay hứng một chút nước vỗ lên mặt muốn cho mình thanh tỉnh lại.

Hô hấp của Tư Dật dồn dập, đôi tay chống lên bồn rửa, cúi đầu nhắm mắt bức chính mình bình tĩnh lại.

Nước lạnh làm ướt lông mi và tóc cậu, bọt nước từ ngọn tóc cậu nhỏ giọt xuống dưới, nhỏ vào trong bồn nước tạo nên một làn sóng nhỏ lăn tăn.

Cũng ở trong trái tim cậu tạo nên gợn sóng.

Trong cơ thể có một cỗ tà hỏa không thể nào áp xuống được.

“Haizzz!” Tư Dật vò loạn tóc mình, chống đầu gối ngồi xổm bên bồn rửa.

Từ cổ bắt đầu, da thịt như bạch ngọc của cậu dần dần nhiễm một tầng đỏ ửng mông lung, Tư Dật sờ sờ mặt mình, cảm giác nóng bỏng có chút dọa người.

Tư Dật buồn rầu vùi đầu vào trong đầu gối, trong miệng than nhẹ: “Nhĩ Đóa hư hỏng, phiền muốn chết…”

Là giọng nói thanh thúy của thiếu niên còn mang chút non nớt.

Rồi lại có chút khàn khàn, dào dạt ấm áp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi