CÓ CHUYỆN MUỐN NÓI CHO NGƯƠI

Lục Tĩnh Sanh đem hợp đồng Hoàn Cầu giao cho thư ký Sài Trăn, ngày hôm sau nàng cầm về, nói rằng pháp vụ bên kia nhìn kỹ kết luận không có vấn đề, thậm chí là có lợi cho Bác Triển.

Hợp tình hợp lý, Đường Cảnh Lộ nếu như dám đến, tựu không khả năng ngốc đến cầm một phần hợp đồng có vấn đề tới đây. Bất quá việc này thực sự quá trùng hợp, Lục Tĩnh Sanh vẫn hoài nghi nàng, nàng giống như là tận lực đều muốn chứng minh chính mình cũng không chột dạ, cùng thủ pháp "Chúng tôi đi nước ngoài công tác" không có sai biệt.

Thanh âm Laptop nhắc nhở, Diệp Hiểu Quân nhắn lại cho nàng: "Hợp đồng như thế nào rồi?"

"Pháp vụ bên kia nói không có vấn đề."

Diệp Hiểu Quân ngồi ở bên trong phòng làm việc của mình, đi đến chỗ Lục Tĩnh Sanh bất quá cũng chỉ là vài bước, nàng vẫn luôn ưa thích đối mặt nói chuyện, lần này nàng lựa chọn trao đổi thông qua Internet, là vì thí nghiệm.

Nàng đánh ra một hàng chữ: "Đường Cảnh Lộ chính là tỷ tỷ, nàng là nhân vật mấu chốt.", ngắn ngủn một hàng chữ nàng cũng một lần nữa nhìn lại, tựa như kiểm tra một dụng cụ yếu ớt tinh tế, nhấn vào gửi đi.

Diệp Hiểu Quân phỏng đoán đoạn báo trước trực tiếp này sẽ bị phương thức nào làm giãn đoạn, không cách nào gửi đi? rớt mạng? Hoặc là dứt khoát sụt nguồn? Trước mắt tự mình tưởng tượng đoạn tin tức phát đi bị vẽ lên nhiều cái gạch đỏ, nhưng nửa ngày không có động tĩnh, tin tức cũng đã gửi đi rồi.

Laptop vận hành bình thường, mạng kết nối cũng không đứt.

Diệp Hiểu Quân có chút buồn bực, Lục Tĩnh Sanh hồi phục: "Chị gửi tới là cái gì à, đều là loạn mã."

Đạt được trả lời thuyết phục như vậy tâm Diệp Hiểu Quân như lộn ngược, xem ra vô luận là ở trước mặt nói hay là chọn phương thức khác để đề cập, đều bị ngăn cản dừng lại. Như vậy ghi trên giấy thì sao?

Diệp Hiểu Quân trực tiếp đi đến văn phòng Lục Tĩnh Sanh, Lục Tĩnh Sanh một tay chống cằm, dùng bút chỉ chỉ màn ảnh máy vi tính.

Bên trong khung đối thoại trên màn hình tất cả đều một mực như nhau, Lục Tĩnh Sanh kéo ngược trở lên, đầy là loạn mã.

"Chị gửi tới là cái gì."

Diệp Hiểu Quân cầm chuột, cẩn thận mà rê nhìn kỹ đoạn loạn mã này, Trong đống loạn mã Bearxxx gởi tới còn có thể tìm được vài chữ có thể tổ hợp cùng nhau, thế mà bên trong đoạn này một lời bình thường cũng không có.

"Tôi gửi đi là tấm bản đồ vùng, không biết vì cái gì biến thành như vậy." Diệp Hiểu Quân lập tức nói sang chuyện khác, không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề loạn mã mẫn cảm này, "Nếu như hợp đồng Đường Cảnh Lộ mang tới không có vấn đề, không ngại thử một lần, dù sao Hoàn Cầu cũng là đối tượng hợp tác quan trọng, không nên lãng phí cơ hội lần này. Tuy nhiên, chúng ta cùng cần lưu lại một đường lui cho bản thân."

Lục Tĩnh Sanh gật gật đầu, đứng lên: "Tôi chắc chắn sẽ chủ động thân cận, không để lãng phí cơ hội hợp tác cùng Hoàn Cầu lần này, nếu như Hoàn Cầu có thể vì Đường Cảnh Lộ bày ra cái bẫy điềm mật, ngọt ngào, tính tiền, quăng nhiều tài chính tiến đến như vậy chính là vì một cái bẫy dễ nhìn thấy, vậy thì Bác Triển cũng liền cung kính không bằng tuân mệnh rồi." Nàng cười đến tự tin, "Khối thịt mỡ trong cạm bẫy kia, tôi đoán chừng, Giáp Tử cũng mơ tưởng được kẹp đến không còn một sợi lông."

Đợi Diệp Hiểu Quân từ trong văn phòng đi ra, lúc muốn đi tới tổ biên kịch họp chút mới nhớ tới muốn thử viết ra dự báo tên nhân vật cùng sự kiện mang tính mẫu chốt trên giấy xem sao.

Viết xong rồi trở lại, Lục Tĩnh Sanh chẳng biết đã đi đâu.

Về sau Diệp Hiểu Quân cũng nhiều lần nhớ lại chuyện này, nhưng mỗi khi nghĩ sẽ đối Lục Tĩnh Sanh mở miệng đều bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau mà quên. Dứt khoát viết xong trước, trực tiếp mà đem luôn tới trước mặt Lục Tĩnh Sanh đưa cho nàng, lại không nghĩ tới trên đường đi bị một vị nhân viên đụng tới, suýt nữa đem nàng đụng tới ngã, cà phê nóng hổi đổ tới nàng ướt một mảng.

"Thật xin lỗi! Em không thấy chị, chị Không có sao chứ! Có bị bỏng không?" Tiểu nhân viên thấy người mình đụng phải là Diệp trưởng phòng, sợ đến khẩn trương mà xin lỗi.

Chính xác là có chút bị phỏng, nhưng Diệp Hiểu Quân trông thấy tờ giấy kia bay trên không trung, rất chuẩn xác thẳng đứng mà rơi vào máy hủy giấy, cỗ máy kia tạch tạch tạch đem tờ giấy kia cắt xé nát bấy, lòng của nàng như là bị một tầng băng tuyết bao phủ.

Bất luận dùng phương thức gì đều không qua được.—————

Bác Triển phát triển nhanh chóng, tuy chỉ có mấy phần chiến tích hiển hách, thực lực cơ bản như trước xếp sau mấy công ty điện ảnh có uy tín lâu năm trên thị trường, nhưng danh tiếng Bác Triển cũng chính là sức lực, sau lưng còn có thực lực hùng hậu của Tuấn Thiên tọa trấn.

Nếu như Hoàn Cầu trong khâu phát hành cùng tại viện tuyến lật lọng lừa gạt, thật chính xác có thể làm cho thuyền lớn Bác Triển lật một lần.

Lục Tĩnh Sanh biểu hiện ra vui vẻ hợp tác với Hoàn Cầu, sau lưng liên hệ tốt cùng bộ phận phát hành Tuấn Thiên, lợi dụng triệt để tài nguyên Tuấn Thiên cùng Bác Triển cùng nhau rơi xuống viện tuyến, toàn bộ với tư cách kế hoạch dự bị.

Chủ sáng, thành viên tổ hạng mục [Chim di trú] đã định, đạo diễn được cân nhắc tới là đại tân sinh đạo diễn trẻ tuổi, Giang Nhất.

Giang Nhất năm nay bốn mươi tuổi, cũng chưa được xếp vào hàng đại đạo diễn, quay qua mấy bộ điện ảnh độc lập, ở nước ngoài lấy được giải thưởng, nhưng trong nước cấm truyền bá. Đối với thị trường trong nước mà nói hắn không có danh khí gì, nhưng trong công tác cũng là một người thiên tài, phải gọi hắn bằng cụ.

Dù là thiên tài gọi bằng cụ, nhưng các nhà đại chế tác đều muốn dùng đạo diễn nổi danh, giống hắn loại này, đạo diễn có danh hiệu không có tên tuổi kỳ thật vô cùng lúng túng.

Vốn bộ phận nhà làm phim không có ý định dùng hắn, nhưng hắn không biết ở nơi nào xem hết kịch bản sau đó vô cùng có hào hứng, nguyện ý không cần thù lao vào tổ, còn rất mạnh dạn muốn gặp Lục Tĩnh Sanh, cùng nàng gặp mặt nói chuyện.

Lục Tĩnh Sanh cảm thấy người này rất quái lạ lại rất thú vị, tìm hắn tán gẫu về sau phát hiện thật là cái người tế bào nghệ thuật thấm vào trong máu. Hắn lôi kéo Lục Tĩnh Sanh tán gẫu cả đêm về rung động mà kịch bản tác động tới hắn, nghe lời hắn cùng hoàn cảnh sẽ tự nhiên khiến người khác thấu được hắn rất chuyên nghiệp, nhưng tràn đầy đều là tình cảm ôm ấp, thiếu đi suy nghĩ thương mại, ngay cả quảng cáo chèn vào chỗ nào đó, hắn đều cực kỳ phản cảm.

Lục Tĩnh Sanh cảm thấy chuyện này nàng không cần tiếp tục nhúng tay vào, để cho nhà làm phim đến đối phó hắn là được.

Nàng luôn luôn đối với kiểu người tuổi trẻ văn nghệ loại này không có cách.

"Không phải không có cách đối phó, cô đây là có thành kiến."

Chậm rì rì theo sát đuôi xe đi phía trước, một chân phanh, chân kia nhấn ga, kiến trúc A tự đi hơn nửa ngày vẫn nằm sừng sững bên cạnh.

Đèn sáng rực rỡ, hai người bận rộn mặc dù làm cùng một công ty, ở cùng một nhà lại đều có những thứ bận rộn riêng, khó được hôm nay có thể cùng nhau về nhà, Diệp Hiểu Quân liền đem xe để lại công ty, ngồi ghế phó lái xe Lục Tĩnh Sanh. Nhắc tới đạo diễn Giang Nhất, trong lời nói Lục Tĩnh Sanh có chút lỗ mãng, hết sức trào phúng nói hắn là kiểu người bán tình cảm này nọ.

"Tại sao là thành kiến?"

"Người ta cũng không thu thù lao, như thế nào xem như bán tình cảm." Diệp Hiểu Quân nhấn chữ "Bán" càng thêm nặng.

"Đúng, hắn không nhận thù lao đạo diễn, nhưng cũng là muốn ký hợp đồng, phòng bán vé cũng phải phân cho hắn. Bỏ qua một bên những thứ này không nói, logo Bác Triển hướng trên màn hình một góc, tên chị, Diệp đại biên kịch nổi lên sáng ngời, hắn Giang Nhất cùng theo phía sau. Đây là danh tiếng, so với thù lao tiền mặt càng có sức hấp dẫn hơn, hắn lại rất thông minh, bởi như vậy có thể từ điện ảnh độc lập màn ảnh nhỏ chuyển hình đến đại màn ảnh rồi. Đừng nói, [Chim di trú] thật đúng là có thể bảo trì phong cách vốn có của hắn, tiếp tục cho hắn ôm ấp tình cảm, yếu tố thương mại cũng không thiếu một cái. Hắn đây là bỏ món tiền nhỏ thu món tiền lớn. Là người thông minh, tôi thích."

Diệp Hiểu Quân nghe nàng nói như vậy thật sự có một chút không phản bác được, đối với Lục Tĩnh Sanh mà nói tất cả mọi người đến cùng đều theo đuổi không phải chính là một chữ lợi sao, mà danh lợi đến cuối cùng đều có thể đổi thành tiền.

Nàng nói không đúng sao? Nàng nói đúng, đây là niên đại trục lợi.

Nhưng thế giới này vẫn luôn có những người có lý tưởng đơn thuần cùng luôn chịu khó phấn đấu suốt đời.

Thấy Diệp Hiểu Quân không lên tiếng, Lục Tĩnh Sanh có dư vị tự mình nói mình nghe, nở nụ cười: "Như thế nào, đại văn nhân lại cảm thấy tôi thành người châm ngòi nổ rồi? Yên tâm." Lục Tĩnh Sanh đặc biệt điềm mật, ngọt ngào nói, "Chị trong lòng tôi là đặc biệt nhất, cùng người khác đều không giống vậy."

Xe đột nhiên đỗ lại, vừa vặn tiếp đến cái hôn.

Đôi môi tách ra, nhìn qua vào ánh mắt nhau nở nụ cười.

Lục Tĩnh Sanh hỏi: "Chị có phải hay không có đôi khi đặc biệt cảm thấy tôi rất phiền?"

Diệp Hiểu Quân tựa lưng vào ghế ngồi không nói chuyện, chẳng qua là nhìn nàng.

"Được rồi tôi đã biết." Đòi cái mất mặt, Lục Tĩnh Sanh như thế nào cảm giác chính mình tự tìm lấy xấu hổ.

Xe chầm chậm bò, thật vất vả về đến nhà, hai người vào cửa, Tráng Tráng "Meo" một tiếng nhào lên, trái phải vòng qua lại, cái đuôi vểnh lên rõ cao, khuôn mặt đều muốn cọ lấy cọ để như thể người ta không chú ý tới nó vậy. Rồi lúc sau hắn ta đứng tại chỗ tỉnh táo, trong chốc lát phân tích một chút tình huống, liếm liếm miệng, híp mắt một chút cũng lại tiếp tục uốn qua một bên tiếp tục ngủ.

Lục Tĩnh Sanh không nói tiếng nào đi tắm rửa, Diệp Hiểu Quân cầm lấy sách, một tờ cũng không có lật qua.

Chờ Lục Tĩnh Sanh tắm rửa đi ra, Diệp Hiểu Quân nói: "Xem phim chút cho thả lỏng chứ?"

Lục Tĩnh Sanh sát tóc: "Không muốn, nghe hai chữ phim ảnh đầu liền đau".

Diệp Hiểu Quân: "Vậy nghe nhạc?"

Lục Tĩnh Sanh: "Tôi ngủ."

Diệp Hiểu Quân: "..."

Hơn chín giờ tối, Lục Tĩnh Sanh đóng cửa phòng lại. Diệp Hiểu Quân ngồi ở phòng khách, cũng ngủ không được, sách cũng xem không vào, lấy ra điện thoại gửi tin cho Bearxxx, đánh ra một hàng chữ:

Tôi cùng Lục Tĩnh Sanh cuối cùng có thể bên nhau sao?

Nàng nhìn dòng chữ này, tâm tối càng thêm tối, xóa bỏ, đưa di động khóa màn hình.

Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện Lục Tĩnh Sanh không có ở trong phòng, chẳng lẽ đã đi công ty?

Diệp Hiểu Quân tối hôm qua ngồi xe nàng trở về, xe mình vẫn đang dừng tại nhà xe cao ốc Thịnh Phong... Muốn nàng thuê xe đi làm sao?

Chịu đựng hương vị khó ngửi trong xe taxi gần 40′, Diệp Hiểu Quân rút cuộc đi vào công ty.

"Sớm, Diệp trưởng phòng." Vừa vào cửa liền cùng với Lục Tĩnh Sanh đối mặt, Lục Tĩnh Sanh thế nhưng thần thái sáng láng, thư ký Sài Trăn đi theo bên người, khiêu mi dùng khóe mắt nhìn nàng, "Chị đến muộn."

Diệp Hiểu Quân không thể tưởng tượng nổi mà nhìn nàng chậm rãi rời đi đặc biệt cao lãnh phân phó công tác hôm nay cùng thư ký Sài Trăn.

Tiểu thư Thư ký, ngươi có biết nhĩ lão bản của cô còn rất nhiều ngây thơ không?

Diệp Hiểu Quân ngồi vào trong văn phòng, phát hiện trên bàn đặt một hộp bưu kiện rất lớn, người thu kiện là nàng.

Nàng rất ít mua qua Internet, bưu kiện trong công tác trên cơ bản đều là văn bản tài liệu, đây là vật gì?

Thần kinh lập tức căng thẳng, muốn gọi Lục Tĩnh Sanh, nhưng hai người không hiểu sao lúc này vô cùng có ăn ý mà nổi lên chiến tranh lạnh, nhất thời cũng không muốn chạm mặt. Diệp Hiểu Quân nhìn nhìn, trên đó có địa chỉ người gửi, địa chỉ cũng là B thành, cái gì mà Cửa hàng mỹ phẩm hàng ngày...

Trước tiên lắc lắc, lại gõ gõ, bên trong có lễ đóng gói thêm vài thứ, nghe đều không ra thứ gì.

Nghi thần nghi quỷ cả buổi Diệp Hiểu Quân cũng cảm thấy mệt mỏi, dứt khoát lấy con dao, 'Rầm Ào Ào' cắt mở băng dán bề mặt, mở ra vừa nhìn, lần này cũng không đem nàng hù chết.

Tràn đầy một rương hoa hồng, phía dưới còn cố tình bày ra Socola...

Diệp Hiểu Quân đối diện một màn này khó có thể tin, sửng sốt cả buổi.

Không, Lục Tĩnh Sanh sẽ không làm loại chuyện này.

Thế nhưng là, trừ đi nàng còn có ai? Vì cái gì? Vì tối hôm qua chiến tranh lạnh mà tỏ vẻ áy náy? Sẽ không, vừa rồi không phải ở bên ngoài bày sắc mặt sao? Rồi hãy nói... "Cửa hàng mỹ phẩm hàng ngày"... Đánh chết đều khó có khả năng là Lục Tĩnh Sanh mua.

Diệp Hiểu Quân nhặt hoa hồng ra, lấy hộp Socola lên, không có dấu vết nhắn lại.

Thật cảm thấy khó hiểu, có người gõ cửa phòng làm việc của nàng. Nàng vừa đem mấy thứ vừa rồi thu lại, vừa nói: "Mời vào."

"Diệp trưởng phòng." Người đến là Lô Mộc Dĩnh.

Diệp Hiểu Quân có loại dự cảm bất hảo: "Có chuyện gì sao?"

Lô Mộc Dĩnh đối với nàng hì hì cười, ngồi vào đối diện nàng: "Có chút việc muốn tìm ngài nói chuyện, ngài hiện tại có rãnh không?"

"Nói đi."

"Cái kia... diễn viên hạng mục [Chim di trú] đều định xong rồi sao?"

Nói trắng ra như vậy, ai cũng biết rõ ý đồ nàng đến rồi.

"Còn chưa có xác định hết." Diệp Hiểu Quân ăn ngay nói thật.

"Nữ nhân vật chính cũng chưa có định?"

"Ân." Diệp Hiểu Quân cũng không định giả bộ hồ đồ, "Như thế nào, cô có hứng thú?"

"Há làm sao chỉ có mỗi hứng thú! Tôi cảm thấy được tôi đặc biệt thích hợp!" Lô Mộc Dĩnh thật vất vả từ tổ biên kịch ngõ đến kịch bản [Chim di trú], đọc từ đầu đến cuối, nhân vật nữ chính là một nữ lính đánh thuê đặc biệt thông minh lại rất tàn nhẫn, bên trong có rất nhiều cảnh hành động, Lô Mộc Dĩnh nhìn liền đau. Nàng cho tới bây giờ không có diễn qua thể loại nhân vật như vậy, da thị trắng nõn trên người vừa bấm liền thành một dấu, đừng nói hành động diễn xuất gì, nàng ngay cả bạo lực chút còn không có xâu qua.

Nhưng nàng cũng có trực giác, nhân vật này rất đẹp người, cũng thật hấp dẫn, toàn bộ kịch bản vừa thoải mái lại đầy tính văn nghệ, quay hình cũng sẽ đi hết trong ngoài nước, từ mưa rừng mãi cho đến đáy biển, hồ nước cùng thảo nguyên.

Xem hết kịch bản trong đầu toát ra một từ —— "Điện ảnh tựa như Sử thi".

Nàng phải gia nhập vào bộ Điện ảnh đầy tính Sử thi này. Thời gian vừa qua Diệp Hiểu Quân đi Anh quốc nàng không bám được người, chỉ biết kiên trì đi tìm Lục Tĩnh Sanh. Khi đó Lục Tĩnh Sanh chính phiền lấy chuyện này, Lô Mộc Dĩnh đề cập Diệp Hiểu Quân, Lục Tĩnh Sanh nghe được cái tên này tâm nhất thời có chút mềm, phản ứng nàng:

"Biên kịch Diệp nói được là được"

Lô Mộc Dĩnh lúc này tự chủ trương thành Lục tổng đều nghe Diệp trưởng phòng!

Lô Mộc Dĩnh nhìn tới rương bưu kiện đã được mở ra ở bên cạnh, có chút giảo hoạt hỏi Diệp Hiểu Quân: "Diệp trưởng phòng ưa thích hoa hồng sao?"

Diệp Hiểu Quân: "?"

"Socola thì sao?"

Diệp Hiểu Quân: "Những thứ kia cô đưa tới?"

Không có một nữ nhân nào không thích đồ vật lãng mạn cả, chống cự không được hoa hồng xinh đẹp cùng Socola ngọt ngào. Lô Mộc Dĩnh chính mình đã nếm qua nhãn hiệu Socola này, ăn thật ngon, quan trọng nhất là cảm giác so ra cũng cao hơn nhiều.

Lô Mộc Dĩnh cười ha hả nói: "Không phải thứ gì đáng giá, ngài tùy tiện ăn một lần là tốt rồi."

Diệp Hiểu Quân: "......"

Trong đại não trải qua 10 giây trống rỗng, lúc này xem như tự mình thể nghiệm, nhận thức được cái gì gọi là dở khóc dở cười.

"Cô lấy về đi, không cần gửi cho tôi những thứ này." Diệp Hiểu Quân nói, "Cô cảm thấy chính mình thích hợp với nhân vật đó là ý tưởng của riêng cô, tôi cũng không cho là như vậy."

Phản ứng của Lô Mộc Dĩnh như trong dự liệu: "Ai... Tôi biết ngay. Diệp trưởng phòng, ngài không phải vẫn còn bởi vì sự việc lần trước mà trong lòng không thoải mái chứ."

Diệp Hiểu Quân: "Lần trước là chuyện gì?"

"Sự kiện Tôi cùng Lục tổng kia."

Diệp Hiểu Quân nghĩ tới, đầu óc cô nương này không biết chỗ nào bị cửa kẹp hỏng đi, chạy tới ngồi bắp đùi Lục Tĩnh Sanh, sau đó bị nàng tiễn cho quay mòng tới nôn ra mấy lần.

Lần kia thật là làm cho nàng phản cảm đến cùng, nhưng chân chính dạy nàng vẫn là hiện tại đi.

Đưa cho hộp Socola, bó hoa hồng, muốn lấy được nhân vật? Đây là đút lót? Hơn nữa còn là đút lót làm cho người ta lúng túng muôn phần.

Diệp Hiểu Quân chưa từng có gặp qua người nào không biết xấu hổ như này.

Xem ra cùng cô nương này giảng đạo lý không thấm được, Diệp Hiểu Quân nói: "Như vậy đi, ngày sau tổ kịch [Chim di trú] sẽ có buổi thử vai diễn, tôi cùng Giang đạo diễn, nhà làm phim đều đi, cô cũng cùng tham gia thử vai đi. Nếu như đạo diễn cùng nhà làm phim cảm thấy cô thích hợp, nhân vật này liền cho cô."

Lô Mộc Dĩnh hai mắt tỏa sáng: "Thật sao? Một lời đã định! Đừng tới đến lúc đó đạo diễn cùng nhà làm phim đều nhận thức đúng tôi, ngài lại phản đối a."

Diệp Hiểu Quân gật gật đầu: "Một lời đã định."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi