Màn đêm buông xuống, gió rét thổi trong trời đông giá buốt cũng không ngăn được vẻ vui sướng trên gương mặt những người đi đường.
Năm mới chính là như vậy,đối với mỗi người mỗi nhà đều là những ngày vui sướng.
Hạ Kinh Chước tan tầm lúc 9h, lái xe trở về Giang gia ở nội thành cũng mất hơn hai giờ.
Này vẫn cần tiền đề là không bị tắc đường.
Chờ đến lúc anh về đến nhà, hẳn là khoảng 11 giờ, người trong nhà hẳn là đều đã đi ngủ, trong tay anh cầm chìa khóa, cũng không cần làm phiền bọn họ mở cửa, anh im lặng đi vào, trở lại phòng mà không có tiếng vang, không kinh động bất kỳ ai, như vậy thật tốt.
Đương nhiên, này chỉ là hình ảnh trong tưởng tượng của Hạ Kinh Chước, khi anh rốt cuộc về tới nhà, dựa theo như trong tưởng tượng mà nhẹ nhàng mở cửa, hình ảnh nhìn thấy không phải là căn nhà tối đèn, mà là phòng khách sáng trưng.
Phòng khách cũng không trống vắng, người trong nhà đều chưa ngủ, TV mở lên, Giang phụ đang cạn chén cùng với Hạ Uyên, hai người vừa nói vừa cười, giống như bạn cũ đã nhiều năm, Giang mẫu ở một bên không ngừng thêm rượu với đồ nhắm cho bọn họ, nghe thấy động tĩnh ở cửa liền nhìn lại, sau khi thấy Hạ Kinh Chước liền nói: "Ba con bọn họ còn đang uống, Gia Niên mệt mỏi, về phong ngủ trước rồi, con bận một ngày cũng đi nghỉ ngơi trước đi, hai lão già này phỏng chừng bây giờ ai cũng không quen biết, chỉ biết rượu thôi!"
Hạ Kinh Chước không thể không gật đầu đồng ý, đi ngang qua phòng khách, thẳng đến phòng ngủ của Giang Gia Niên.
Chờ anh mở cửa đi vào, bên này Hạ Uyên mới nhìn thoáng qua, Giang phụ nhìn theo ánh mắt của ông, cười nói: "Con cái trưởng thành, chúng ta cũng không cần phải nhọc lòng, chú em à , về sau chú không cần về nước Mỹ là tốt nhất, cũng đừng đi nơi khác nữa, ở trong tiểu khu này cùng với chúng ta đi, không có việc gì liền chơi cờ với ta, dù sao cũng đều không có việc gì làm!"
Hạ Uyên nghe lời nói của Giang phụ vào trong tai, đó là cuộc sống tuổi già bình thường cỡ nào, lại là sinh hoạt từ nửa đời trước đến nay ông không dám mơ tưởng.
Ông còn nhớ rõ lúc trở về, Giang Gia Niên nói cho ông, Kinh Chước đã biết tất cả rồi, nguyên bản ông cho rằng dựa theo tính tình của Kinh Chước, kể cả biết chân tương chỉ sợ cũng vẫn sẽ trách ông tự cho là thông minh, ông vẫn luôn không dám tự tin mà cảm thấy chính mình có thể trở lại bên người bọn họ, trải qua cuộc sống đơn giản bình thường, nghĩ đến tương lai có thể trải qua sinh hoạt như vậy, liền cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, tiếp tục kính rượu, Hạ Uyên cũng không rảnh lo đến phong độ thân sĩ cùng thân phận, cùng Giang phụ uống càng thêm cao hứng.
Giang mẫu nhìn, bất đắc dĩ mà lắc đầu, thấp giọng cảnh cáo nói: "Gia Niên cùng Kinh Chước đều nghỉ ngơi, hai người các ông nhỏ giọng chút cho tôi, đừng ồn ào."
Giang phụ nhanh chóng lấy người ra bảo đảm, Hạ Uyên cũng vươn ngón tay để bên miệng làm động tác im lăng, mà trong phòng, thật ra Giang Gia Niên cũng chưa ngủ, cô vẫn luôn đợi Hạ Kinh Chước trở về, thời điểm anh mở cửa tiến vào, cô lập tức tỉnh lại.
"Ngày mai anh không cần đi làm đúng không?"
Cô vươn cánh tay ôm anh, anh còn mặc chế phục, người đàn ông phong trần mệt mỏi chần chờ một chút, vẫn là vươn hai tay ôm lấy cô.
"Ừ."
Anh nhẹ nhàng đáp lời, tiếng nói gợi cảm trầm thấp làm người khó quên, Giang Gia Niên dựa vào trong lòng ngực anh một lúc sau cũng không chịu rời đi, Hạ Kinh Chước nhạy bén mà phát hiện có thể có chuyện gì đó anh không biết, anh tự hỏi một chút, ôn nhu hỏi cô: "Ông ấy nói gì với em sao?"
Đến bây giờ, anh vẫn không thể tự nhiên mà xưng hô với Hạ Uyên là "ba anh", nhưng Giang Gia Niên tâm hữu linh tê với anh, đương nhiên biết anh nói chính là ai.
"Không phải." Cô lắc đầu, nhấp môi chần chờ, một lát sau mới nói, "Hôm nay em nhìn thấy tin tức."
Hạ Kinh Chước hơi hơi ngưng mắt, Giang Gia Niên đưa di động qua, trên màn hình chính là tin tức về Duyệt Đồ.
Thời gian lùi lại hai giờ trước đó.
9h, Hạ Kinh Chước bên phía sân bay vừa mới tan tầm, nhưng ở Duyệt Đồ bên này, Hạ Kinh Chước có khả năng muốn tan tầm cả đời.
Cửa phòng họp mở ra, nhóm cổ đông đi ra ngoài từng nhóm một, kết quả hội nghị đối với công ty cực kỳ bất lợi, sau khi tất cả mọi người rời khỏi, một người không nên xuất hiện ở chỗ này lại xuất hiện.
Hứa Hoan Nhan đứng ở kia, hai tay khoanh trước ngực, nhìn kỹ tất cả nơi này, phảng phất như đang nhìn lãnh địa của chính mình.
Lâm hàn Dữ phát hiện cô ta, lạnh giọng nói: "Cô cư nhiên còn dám tới nơi này sao? Là ai để cô đi vào?"
Hứa Hoan Nhan mỉm cười nói: "Lâm Đổng sự trưởng, anh có phải còn không rõ ràng tình huống hiện tại hay không, bảo an của anh cũng sắp đi ăn máng khác ở công ty tôi rồi, chẳng lẽ anh còn trông cậy bọn họ có thể hết sức chuyên chú mà làm việc vì anh sao?"
Lâm Hàn Dữ không nói lời nào, chỉ ngồi ở kia không nói một lời, anh ta nhìn qua tiều tụy đi rất nhiều, Hứa Hoan Nhan đi từng bước qua đó, chậm rãi dựa vào bên cạnh bàn làm việc, nhìn chằm chằm anh ta một hồi mới mở miệng nói chuyện: "Nếu hiện tại anh nhận sai với tôi, nói không chừng tôi sẽ mềm lòng mà tha thứ cho anh, chúng ta cũng không cần đi đến một bước không thể quay lại kia."
Lâm Hàn Dữ cười lạnh nói: "Thôi đi, cô muốn làm gì liền trực tiếp làm đi, hiện tại tôi còn sợ những cái đó sao? Nếu thật sự Duyệt Đồ không thể cứu được nữa, vậy không cần làm nữa, chúng tôi còn ở đầy, cũng sẽ không làm chính mình đói chết."
Hứa Hoan Nhan chậm rãi lạnh mặt, Lâm Hàn Dữ tiếp tục nói: "Có phải cô cảm thấy nếu đánh bại Duyệt Đồ liền có thể làm tôi quỳ gối trước mặt cô, cầu xin cô, nhận sai với cô hay không, cô đến đây để tìm lại mặt mũi đã mất ở nơi này sao?"
Tâm sự trong lòng bị đoán trúng, Hứa Hoan Nhan nhíu mày nói: "Sao nào, chẳng lẽ không phải sao?"
Lâm Hàn Dữ dựa vào trên lưng ghế, cởi bỏ cúc áo sơ mi ở cô nói: "Tôi nói cho cô biết, không phải. Hứa Hoan Nhan, cô quá tự tin, cũng nghĩ tôi quá vô dụng rồi, chỉ cần tôi muốn, mấy trò vặt vãnh này của cô căn bản không thể làm tôi như thế nào, Sở dĩ hôm nay tôi còn thờ ơ, là bời vì tôi đang đợi Gia Niên trở về. Tôi cho rằng nếu cô ấy thấy Duyệt Đồ như vậy, ít nhất còn trở về giúp đỡ công ty mà cô ấy làm việc lâu như vậy, đáng tiếc..." Anh ta cười tự giễu, "Tôi còn quá tự tin, suy nghĩ quá ngây thơ rồi, có lẽ, từ đầu đến cuối tôi cũng không thật sự hiểu cô ấy."
Hứa Hoan Nhan có chút tức giận nói: "Đến lúc này anh còn nghĩ đến cô ta sao? Anh cũng không nhìn xem những cổ đông hiện tại của công ty anh đều chạy đến công ty ai đầu tư rồi, công ty cũng bị anh chơi hỏng rồi, anh cư nhiên còn nghĩ đến người phụ nữ kia, Lâm Hàn Dữ, anh điên rồi à?!"
Lâm Hàn Dữ trực tiếp đứng lên từ trên ghế, nhìn chằm chằm Hứa Hoan Nhan, gằn từng chữ nói: "Tôi nghĩ là cô điên rồi mới đúng. Không có Duyệt Đồ tôi còn có Lâm gia, cô cảm thấy tôi chỉ dựa vào một công ty này mà tồn tại sao? Tôi chắp tay đem nó dâng cho người khác thì như thế nào? Dù sao Giang Gia Niên đã không có khả năng trở lại đây, tiếp tục giữ lại công ty này, cũng không có ý nghĩa gì."
Hứa Hoan Nhan luống cuống: "Anh có ý gì? Lâm Hàn Dữ anh nói rõ ràng cho tôi."
Lâm Hàn Dữ nhàn nhạt nói: "Cô thông minh như vậy còn không hiểu sao? Tôi không cần cái công ty này nữa, tôi đem nó tặng cho cô, cô muốn liền cầm lấy đi, từ nay về sau, chúng ta xem như không ai nợ ai. Tôi xin lỗi cô về những việc đó, cũng đừng nghĩ tới trả thù nữa, lần sau tôi sẽ không thủ hạ lưu tình, không phản kích chút nào như lần này đâu."
Nói xong, Lâm Hàn Dữ trực tiếp cầm áo khoác rời đi, Hứa Hoan Nhan sững sờ đứng ở chỗ đó hồi lâu mới cao giọng nói: "Lâm Hàn Dữ, anh đi chết đi! Không cần khiến cho tôi cảm thấy thành công của tôi đều là bởi vì anh dung túng, anh đừng tưởng rằng cái gì anh cũng có thể khống chế, anh đã không phải Lâm Hàn Dữ trước kia nữa rồi!"
Đứng ở cửa phòng họp, cuối cùng Lâm Hàn Dữ tạm dừng bước chân một lần, nhưng anh ta cũng không quay đầu lại, anh ta chỉ nói một câu.
"Hứa Hoan Nhan, tôi thất bại nhưng không phải bởi vì cô, là bại bởi Giang Gia Niên."
Anh ta bại bởi sự tuyệt tình của Giang Gia Niên.
Buổi tối hôm đó, anh ta gọi điện cho Giang Gia Niên lần cuối cùng.
Thời điểm Giang Gia Niên nhận điện thoại, đang chuẩn bị đi về phòng ngủ nằm một lúc, số điện thoại xa lạ, cô tiếp lên mang theo nghi hoặc, sau đó liền nghe được thanh âm của Lâm Hàn Dữ.
"Là anh, đứng ngắt, anh chỉ có một vấn đề muốn hỏi em."
Động tác lập tức muốn ngắt điện thoại của Giang Gia Niên dừng lại, thật lâu sau mới lãnh đạm mà nói một câu: "Vấn đề gì?"
Lâm Hàn Dữ ngồi trong xe, cửa sổ xe mở, tùy ý để gió lạnh thổi vào, ánh mắt nhìn lên cao ốc Duyệt Đồ, nhẹ giọng hỏi cô: "Em tiếc nuối sao?"
Giang Gia Niên không rõ ý gì, lại nhanh chóng nghe được anh ta bổ sung: "Về chúng ta."
Giang Gia Niên ngơ ngẩn.
***
Editor: Chương sau sẽ là chương cuối. Chúng ta sắp phải tạm biệt Hạ cơ trưởng và Giang tổng rồi!!!