CÔ DÂU CỦA TRUNG TÁ

Editor: Mèo (meoancamam)

Đúng vậy, xem ra Tố Tố bọn họ đã sai lầm rồi.

Sở Lăng Xuyên sai rồi, sai ở chỗ anh không nên muốn kết hôn với một cô gái ở trong lòng đã có người khác.

Cô sai lầm rồi, cô không nên ở trong lòng có chưa chân chính quên đi quá khứ khi đã lựa chọn kết hôn. Nếu cô thật sự yêu Sở Lăng Xuyên, có phải dù chịu nửa điểm oan ức cũng không là gì, không quan tâm mà nguyện ý hay không? Cũng sẽ không nói ra lời nói sai lầm này rồi.

Tố Tố nhìn mặt Sở Lăng Xuyên u ám, anh mắt bi thương mà trong lúc nhất thời giật mình đứng ở đó không nói ra lời, cô đã nói cái gì vậy. Cho dù thật sự tất cả đều sai nhưng cũng không cần nói ra chứ.

Cô thật sự là bị váng đầu rồi.

Đúng vậy, bởi vì tâm không ở trên người anh cho nên cô mới có thể nói như vậy, mới có thể không bận tâm tới cảm thụ của anh. Nhìn anh bị lời nói của cô làm tổn thương và chọc giận mà Tố Tố có chút hối hận. Cho dù cô không yêu anh, coi như là cô bởi vì lời nói của mẹ chồng mà khó chịu thì cũng tội gì phải đi thương tổn anh, thực sự phải lấy anh để hả giận.

Cô định vãn hồi nhưng mà lời đã nói ra giống như nước đã hắt ra ngoài, không thể thu lại được nữa. Cô chỉ có thể đứng ở đó mà rơi nước mắt.

Tố Tố khóc đến đáng thương làm Sở Lăng Xuyên lại đau lòng. Nhưng lời nói của Tố Tố lại làm Sở Lăng Xuyên tức giận. Anh tức giận là anh làm tất cả mọi thứ nhưng ở trong lòng Tố Tố lại không đáng một đồng.

Cũng bởi vì hôm nay không thoải mái mà lúc trước hai người ở cùng nhau từng chút một đều bị cô gái này xóa hết đi.Hơn nữa cô thậm chí còn có suy nghĩ hối hận khi gả cho anh. Nha đầu lừa đảo này thật là không bớt lo được.

Đây là một vấn đề rất nghiêm túc, hai người bọn họ nhất định phải giải quyết vấn đề này, giải quyết ngay tại hôm nay, hơn nữa còn phải đánh nhanh thắng nhanh (*) bởi vì ngày mai anh phải rời đi, đi rồi lưu lại một đống vấn đề có được không chứ?

(*): Ý anh là phải giải quyết được vấn đề này nhanh chóng đó.

Nhưng mà hôm nay toàn bộ lời hay phải nói hết, cuối cùng vẫn là thua. Anh cũng không tin không đối phó được một cô gái nhỏ như vậy. Nghiêm mặt, nắm tay Tố Tố sau đó nắm bả vai cô, nhấn cô ngồi lên trên giường.

Anh rất thô lỗ làm Tố Tố không phục mà muốn đứng dậy. Mặt anh tối sầm lại, lạnh giọng quát lớn: "Em ngồi đàng hoàng cho anh!"

Thật sự anh rất dữ, ánh mắt và trên người đều phát ra khí thế làm cho người ta có chút sợ hãi, cho dù không nói lời nào nhưng cũng làm người khác câm như hến. Tố Tố run run ngồi ở chỗ đó, không dám lớn tiếng khóc cũng không dám động đậy.

Hai tay Sở Lăng Xuyên đặt trên hông, ở chỗ đó đi hai nước, tầm mắt làm người khác sợ hãi rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố đều là nước mắt, nghiêm túc hỏi: "An Nhược Tố, sau khi gả cho anh thì mỗi ngày em đều đau khổ, không được vui vẻ qua? Có phải hay không?!"

Đâu tiên bị anh dọa sợ nhưng sau khi nghe được Sở Lăng Xuyên hỏi như vậy thì Tố Tố có chút đuối lý. Hít thở một chút mà không nói gì, cô mới không cần trả lời anh,cô cũng có sĩ diện chứ, với lại anh dữ như vậy thì cô lại càng không muốn để ý đến anh.

"Nói chuyện!"

Đối mặt với anh cả vú lấp miệng em mà khí thế của Tố Tố đã có chút yếu đi, bởi vì từ khi kết hôn đến giờ tuy rằng số lần hai người gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay nhưng mà những lúc ở chung đa số rất vui vẻ, thậm chí có thể nói là lãng man, kinh hỉ (*), còn có cảm động nữa, tất cả đều là anh làm cho.

(*) kinh hỉ: kinh ngạc + vui mừng

Chính mình nhất thời không khống chế được nói như thế mà chọc giận người đàn ông này, tự nhiên cô không thể mạnh mẽ đứng dậy nên liền lựa chọn yên lặng để chống lại anh.

"Trả lời vấn đề!"

Sở Lăng Xuyên lại rống lên một tiếng, Tố Tố sợ tới mức mà co rúm lại một chút hai tay nắm chặt mép ga giường, khóc thút thít một chút rồi không tình nguyện mà ô ô a a trả lời: "Không.....không phải...."

"Đó là do anh đối với em chưa tốt?"

Tố Tố theo bản năng lắc đầu, anh đối với cô không phải rất tốt mà là quá tốt rồi. Ngoại trừ ngẫu nhiên làm cô xấu hổ, phát ra một chút tính tình thì quả thật anh đối tốt với cô lắm, nghĩ đến mà không nhịn được nhớ tới sinh nhật lãng mạn cùng cảm động ngày hôm qua.

Vốn cô muốn liều chết mà giữ lại sĩ diện nhưng mà đối mặt với Sở Lăng Xuyên như vậy, suy nghĩ một chút điểm tốt của anh mà không dám nói mấy lời nói trái lương tâm, cúi đầu nhìn hai chân mình rồi giọng nói nhỏ như muỗi nói: "Không phải."

Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố cảm xúc bình tĩnh lại không ít, giống như có chút biết mình nói sai liền thừa thắng xông lên, tiếp tục đặt câu hỏi: "An Nhược Tố, hôm nay anh bắt nặt em? Anh đánh em, mắng em?"

Đầu Tố Tố càng thấp hơn, hôm nay anh đều nói lời hay, còn dỗ cô nhưng đương nhiên là trừ hiện tại. Bây giờ anh dữ muốn chết, cô ngẩng đầu nhìn anh mà kiên trì nói: "Cái này......vậy bây giờ....được tính không?"

Sở Lăng Xuyên trừng mắt mà Tố Tố liền vội vàng cúi đầu. Nhìn dáng vẻ nhỏ bé của cô mà sắc mặt của anh rốt cục cũng dịu đi một chút, thậm chí khóe môi còn khẽ nhếch lên, nhìn thấy Tố Tố định ngẩng đầu mà sắc mặt liền vội vàng trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: "An Nhược Tố, em nghe cho anh.

Chúng ta đã uống rượu giao bôi (*), đã lạy thiên địa và cùng lập lời thề. Hôn nhân của chúng ta không có đúng sai mà chỉ có cùng nhau đi về phía trước, vượt qua tất cả khó khăn, giải quyết mọi vấn đề mà lui lại về phía sau chính là đồ hèn nhát, là đào binh, có hiểu hay không!"

(*) rượu giao bôi: Có lẽ ai đọc nhiều truyện ngôn tình (đặc biệt là cổ đại hay xuyên không) đều biết loại rượu này rồi, là rượu khi hai người kết hôn sẽ vòng tay nhau rồi uống đó.

Cứng rắn nói xong thì phải dịu dàng, vừa đấm vừa xoa nên Sở Lăng Xuyên liền để giọng nói dịu lại: "Người một nhà ở cùng một chỗ, xung đột luôn là việc khó tránh khỏi. Vừa gặp chuyện mà đã nói như vậy, ngoài kia có biết bao nhiêu người ly hôn, nhân viên Cục Dân Chính cũng không thể vì làm việc mà chết được.

Được rồi, đừng khóc, em bao nhiêu lớn rồi mà còn hơi một chút là khóc nhè hả. Em ở nhà đợi thật tốt, chình mình hâm nóng một chút đồ ăn đi, bữa tối cũng tùy ý dùng. Với cả về biểu hiện hôm nay của em, em tự kiểm điểm lại thật tốt cho anh. Bản kiểm điểm hai nghìn chữ, anh trở về sẽ kiểm tra."

Cái này ý anh là sẽ phải đi sao? Nghĩ lại anh cố ý trở về để cho cô một sinh nhật, vốn vô cùng vui vẻ lại không nghĩ tới hôm nay lại ầm ĩ mà không thoải mái như vậy, cô vẫn không nhịn được mà hỏi: "Anh....định đi chỗ nào vậy?"

Sở Lăng Xuyên tức giận liếc mắt nhìn Tố Tố một cái, giơ tay giúp cô lau nước mắt trên mặt, thở dài mà bất đắc dĩ nói: "Em là vợ của anh, lòng anh đau. Nhưng đồng chí Triệu Đình Phương lại là mẹ anh, anh cũng đau lòng chứ.

Anh dỗ vợ mình vui vẻ nhưng còn phải dỗ mẹ mình vui vẻ, em nói anh dễ dàng à. Hai người đều là tổ tông của anh, đều cho anh tiết kiệm lại lòng mình thôi. Nhanh đi rửa mặt rồi ăn cơm, anh phải về nhà một chuyến."

Sở Lăng Xuyên nói lời này làm cho Tố Tố có chút muốn cười, nhưng mà vẫn cứ nhịn không cười, liếc trắng mắt, giọng mũi rất nặng nói: "Em mới không phải là tổ tông của anh, em họ An, anh họ Sở, phải rõ ràng một chút."

"Ơ, bảo bối nhà anh biết nói đùa, vậy chứng mình rằng em không tức giận. Ngoan ngoạn đợi ở nhà nhé, anh đi một chút sẽ trở lại, nhớ làm ấm chăn giúp anh đấy." Sở Lăng Xuyên nói xong không quên chiếm tiện nghi ở trên môi Tố Tố, hôn một cái rồi anh xoay người rời đi, trở về nhà dỗ đồng chí Triệu Đình Phương.

Triệu Đình Phương đang ở nhà tức giận đây, cùng chồng mình mắng con trai không phải, mắng Sở Lăng Xuyên cưới vợ mà quên mẹ. Số dương rơi rất (?), hơn nửa đêm thì Sở Lăng Xuyên trở về nên trong lòng cũng hết giận một chút, nhưng lại thấy hơn nửa đêm mag làm cho con trai phải đi một chuyến thì lại có chút đau lòng.

Dưới sự Sở Lăng Xuyên và ba nói tốt thì rốt cuộc Triệu Đình Phương cũng nở nụ cười, nói mệt mỏi muốn nghỉ ngởi để làm cho anh nhanh vè nhà nghỉ ngơi. Lúc này Sở Lăng Xuyên mới tạm biệt người nhà rồi quay về nhà mình.

Về nhà thì liền nhìn thấy Tố Tố đã rửa mặt qua, mặc áo ngủ mà ngổi trên ghế sô pha xem ti vi. Cái mũi có chút hồng, con mắt có chút sưng nhưng mà nhìn qua không có vấn đề lớn nào, chiến hỏa đã tắt, anh thắng lợi nhưng thực sự cái này so với mang quân đi đánh giặc còn mệt hơn!

Sở Lăng Xuyên cởi áo khoác rồi treo lên trên giá, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tố Tố mà ôm cô vào trong ngực, cúi đàu hôn lên khuôn mặt lạnh ngắt của cô rồi hỏi: "Đã ăn cơm chưa?"

"Còn chưa có ăn."

"Bảo em ăn cơm mà như thế nào lại không ăn, lời của anh thành gió thoảng bên tai sao, đi, ăn cơm." Tố Tố trả lời làm cho Sở Lăng Xuyên có chút nóng nảy, nói xong liền cầm tay cô mà lôi kéo cô cùng nhau tới phòng ăn "Có phải định tuyệt thực hay không? Nói cho em biết là anh rất có biện pháp đối phó với người muốn tuyệt thực đấy, cho nên em tốt nhất đứng có thử."

Tố Tố lầm bầm: "Ai muốn tuyệt thực chứ, em cũng không thích ngược đãi chính mình."

Phòng ăn và phòng bếp là cùng một phòng nên vào phòng ăn chính là phòng bếp. Trên bàn đã bày sẵn đồ ăn, lại dùng lồng bàn úp lên, Sở Lăng Xuyên đưa tay sờ môt chút thấy vẫn nóng, hẳn là vừa mới hâm nóng.

Sở Lăng Xuyên quay đầu nhìn cô gái đứng ở phía sau anh: "Đây là chờ anh cùng nhau ăn sao?"

Tố Tố trừng mắt liếc anh một cái "Thật nhiều lời vô nghĩa, anh không đói bụng phải không?"

"Đói, đã sớm đói bụng rồi, đều là bị hai người ép buộc đấy." Sở Lăng Xuyên nói xong liền ngồi xuống, cũng kéo Tố Tố ngồi xuống bên cnahj anh, hai người cùng nhau mở lồng bàn ra, liếc mắt nhìn nhau ròi cầm đũa ăn cơm.

Sở Lăng Xuyên ăn vài miếng liền đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhíu mày nhìn về phía Tố Tố "An Nhược Tố, em thành thật nói rõ cho anh. Thái độ tốt như vậy có phải muốn trốn việc viết kiểm điểm hay không, anh cho em biết nhé, đừng mơ!"

Tố Tố hung hăng liếc anh một cái, cô cảm thấy chính mình không có phạm bao nhiêu lỗi mà còn phải kiểm điểm, nhưng mà ai bảo cô yếu thế đau nên tránh không được bị anh đàn áp. Cô đặt đũa xuống rồi giơ tay lấy ra từ trong túi áo ngủ một tờ giấy, "ba" một phát đập lên trên bàn rồi nói: "Thỏa mãn ham muốn biến thái phân phiệt (*) của anh đấy."

(*) phân phiệt: Đã nói ở chương trước đây, ý nói anh không hiểu được chị ^^

Sở Lăng Xuyên dùng tay cầm lên liền nhìn thấy cái gọi là bản kiểm điểm chính là mặt trên viết một đống chữ mà anh không biết, không giống Tiếng Anh vậy hẳn là tiếng Đức, nha đầu lừa đảo kia bắt nạt anh không biết tiếng Đức.

"Em là người Trung Quốc sao, hả?"

Tố Tố không khách sáo đáp lại anh: "Anh lại chưa nói phải dùng tiếng Trung mà. Lần sau khi đưa ra mệnh lệnh phiền toái anh nói rõ ràng, bằng không cấp dưới không thể hiểu được ý nghí cụ thể lại tạo ra hiểu lầm không cần thiết."

"Được, tiểu nha đầu, coi như em lợi hại." Xem anh lát nữa trừng trị em như thế nào.

Một hồi chiến tranh gia đình cuối cùng cũng kết thúc, Sở Lăng Xuyên cảm thấy mặc dù Tố Tố có chút nóng nảy nhưng nói tóm lại vẫn tương đối là thấu tình đạt lý (*). Đoán chừng tronh lòng Tố Tố vẫn là không thoải mái, chỉ là bở vì ngày mai anh phải về doanh trại cũng không thể làm cho anh phải mang theo ưu tư trở về cho nên mới giảng hòa cùng anh.

(*) Ý nói chị hiểu được cái gì nên cái gì không nên mà làm ấy.

Cái này có tính là đau lòng cho anh không? Nghĩ đến anh Sở Lăng Xuyên, cũng có khi suy nghĩ thiệt hơn như vậy? Nhưng mà anh hi vọng cô thực sự đau lòng cho anh, cũng hi vọng chiến tranh như thế về sau có thể không xảy ra thì sẽ cố gắng hết sức để không cần xảy ra.

Ăn qua bữa tối rồi dọn dẹp rửa bát, thời gian cũng không còn sớm cho nên hai người đều đi nghỉ ngơi. Thực ra Tố Tố đã ngủ một ngày rồi nên bây giờ cũng không buồn ngủ nữa, chẳng qua không thể thay đổi ngày đêm cho nên cô bắt chính mình phải ngủ.

Khá được là trằn trọc trong chốc lát thì cô liền đi ngủ, đêm nay Sở Lăng Xuyên không ngáy ngủ, cũng không có hành động xấu. Trước tiên phải lạnh một chút có vẻ tốt hơn, tiểu nha đầu lừa đảo không phải đối thủ của anh.

Buổi sáng Sở Lăng Xuyên tỉnh dậy trước, nhìn Tố Tố ngủ cách anh rất xa giống như rất sợ chạm vào anh làm trong lòng có chút khó chịu. Cái này nói lên điều gì, theo bản năng đối với anh xa cách. Anh nhíu mày, cánh tay dài duỗi ra kéo cô lại, ôm hết người cô làm Tố Tố cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại.

"Buổi sáng tốt bảo bối." Sở Lăng Xuyên nói xong hôn lên môi Tố Tố một cái, hôn một chút còn chưa đủ mà xoay người đè cô, đặt Tố Tố dưới thân, anh rất không biết xấu hổ mà diễu võ dương oai với Tố Tố.

Tố Tố hoàn toàn tỉnh táo, biết thứ cứng rắn đang đấu tranh với cô là cái gì mà mặt liền nhịn không được mà đỏ. Cô giơ tay đẩy anh nhưng anh nặng như vậy thì chỗ nào đẩy ra được, liền nhíu mày nhìn anh nói: "Sở Lăng Xuyên, anh có thể đừng luôn vội vã háo sắc như vậy hay không?"

Sở Lăng Xuyên mặt cười, dáng vẻ tâm tình rất tốt. Giống như chút không thoải mái ngày hôm qua chưa từng xảy ra. Bàn tay to của anh rất xấu thăm dò vào địa phương tư mật nhất của cô, còn không biết xấu hổ nói: "Bảo bối, em không biết sao. Hoạt động yêu yêu sẽ gia tăng cảm tình vợ chồng hòa thuận tốt nhất.

"Ngụy biện.....Không đứng đắn....Ưm....."

Tố Tố kháng nghị bị môi Sở Lăng Xuyên chặn lại, áo ngủ cũng bị anh cởi vài lần, một trận hôn lừa nóng một đường lan tràn từ trên môi của cô. Hạ thân đang ngủ say dưới sự khiêu khích của Sở Lăng Xuyên mà dần dần tình lại, có cảm giác. Cô căn bản không phải đối thủ của anh, cô cảm thấy mình ở trong mắt anh chính là đỉnh núi. Anh muốn chiếm lấy chỉ cần một trận dồn sức đánh làm cho cô căn bản không có đường sống để phản kháng, tùy anh chiếm đoạt.

Khi lửa nóng của anh lấp đầy chỗ trống rỗng của cô, cô càng thêm thua hoàn toàn. Cùng với anh có lực mà nhịp nhàng, sa vào bên trong nơi anh tạo ra mê muội cùng kích tình, quên hết tất cả mà chỉ có giác quan đánh thẳng vào.

Sáng sớm đã hai lần, nếu không phải không tìm được cách khác đoán chừng anh còn muốn ở trên giường nhiều thêm lát nữa, nhưng mà nói lại lần nữa là Tố Tố chịu không nổi. Cho nên nội tậm cô vô cùng cảm ơn BCS làm cho cô tránh khỏi móng vuốt của ai đó.

Bởi vì Sở lăng Xuyên tinh lực tràn đầy nên yêu cầu quá nhiều cho nên buổi sáng dậy muộn. Sau khi rời giường rửa mặt thì hai người đều lười làm bữa sáng. Buổi chiều Sở Lăng Xuyên phải đi cho nên trước tiên thu thập đồ đạc, lúc này mới cùng nhau ra ngoài ăn sáng.

Bên ngoài cảng xuân tươi đẹp, chim hót hoa thơm (*). Sau khi ăn sáng hai người liền đi dạo trên đường, Sở Lăng Xuyên không mặc quân trang cho nên dọc đường đều lôi kéo tay của Tố Tố, cho dù người nào cũng biết đây là một đôi vợ chồng ân ái, có ai có thể nghĩ đến hai người này hôm qua mới diễn ra một trận đại chiến gia đình.

(*) Nói chung là cảnh vật rất đẹp, có chim hót có hương hoa.

Vợ chồng không có giận nhau qua đêm, xem ra là cũng có đạo lý.

Sở Lăng Xuyên dẫn Tố Tố tới một cửa hàng bán xe đạp, trước tiên để cô đi xe đạp ngầm đã, chờ có cơ hội để cô thi lấy cái bằng lái rồi mua chiếc xe (*), như vậy thì cô cũng không cần phải chen xe buýt mỗi ngày nữa.

(*): Mình nghĩ là đầu tiên để chị học đi xe đạp thành thạo rồi đi được xe ô tô thì phải rồi mới thi lấy bằng lái. Chứ ai lại thi lấy bằng lái cho xe đạp =.=

Nhưng mà nghĩ tới yếu tố để thi bằng lái thì Sở Lăng Xuyên đã cảm thấy đau đầu. Để học lái xe đạp đã vất vả như vậy, học lái xe không biết có thể bị huấn luyện viên mắng khóc hay không nữa. Không thể không nói cô vợ bảo bối này của anh thật sự là quá ngốc rồi.

Tố Tố không định mua xe đạp, nhưng mà Sở Lăng Xuyên đã muốn mua thì cô cũng nghe theo. Cô đã hiểu được một đạo lýkhi cô ở trước mặt Sở Lăng Xuyên là thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, cô tạm thời liền lựa chọn cúi đầu chịu đựng đi.

Hai người chọn một lát, Tố Tố chọn một chiếc xe màu trắng hòa với màu xanh. Để cho ông chủ lắp ráp thật tốt rồi trả tiền, vẻ mặt cô vui sướng đẩy xe từ trong cửa hàng ra ngoài. Từ ngày hôm qua đến bây giờ thì đây là lần đầu tiên Tố Tố lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, không dễ dàng đâu.

Tố Tố ngồi ở phía trước, Sở Lăng Xuyên bước đi ở phía sau cũng vẫn theo kịp. Tố Tố vừa đạp xe trở về khu nhỏ thì Sở Lăng Xuyên liền đặt mông ngổi xuống ở phía sau.

Tố Tố quay đầu trừng anh: "Anh làm gì vậy?"

Sở Lăng Xuyên bắn cho cô một cái mị nhãn, cười nói: "Chở anh một vòng đi."

Tố Tố mở to mắt so với trứng gà còn lớn hơn "Em vừa học được nên chình mình con cưỡi chưa xong. Hơn nữa anh để một người nặng 48 kg chở một người 80 kg, có lầm hay không vậy."

Sở Lăng Xuyên đứng dậy thay đổi tư thế ngồi, trực tiếp ngồi ở phía sau xe, chân dài chống xuống mặt đất một cái làm xe vững vàng đứng rồi nói: "Như vậy đi, bảo đảm em sẽ không ngã đâ. Nhìn xem, hai chân anh chính là chân trống tốt nhất."

"Được, vậy chị liền chở anh đi một chuyến." Tố Tố cười sáng rỡ, rất ổn định ngồi lên xe, sau đó bắt đầu đạp, đạp hai cái xe liền chậm rì rig đi về phía trước một chút. Tố Tố lại dùng lực nhưng mà so với ốc sên còn đi chậm hơn, người đàn ông này thật là quá nặng.

Tố Tố ngồi bất động, chán nản xuống xe, quay đầu nhíu mày nhìn Sở Lăng Xuyên, nhíu mày nói: "Sở Lăng Xuyên, anh quá nặng rồi đấy. Đây là hóng gió sao, rõ ràng là đi bộ mà, không chơi với người thích bắt nạt người khác như vậy."

Sở Lăng Xuyên bật cười, đứng lên rồi ngồi xuống phía trước, lưu loát ngồi lên chỗ phía trước: "Tiểu dạng (?) rất không dùng được rồi, ngồi lên đi, anh chở em đi một vòng, cam đoan nhanh hơn cả xe máy."

"Anh thôi khoác lác đi." Tố Tố nói xong người cũng ngồi ên. Hai chân Sở Lăng Xuyên dùng một chút lực xe đạp liền vèo một tiếng chạy về phía trước, thật đúng là rất nhanh. Hai tay của Tố Tố gắt gao nắm chặt áo anh, sợ chính mình sẽ ngã xuống.

Khoan chưa nói, Sở Lăng Xuyên đạp đích xác là rất nhanh, nhanh làm tim Tố Tố đập có chút tăng nhanh. Tuy rằng xem ra kém tốc độ xe máy nhưng ít nhất cũng có chút tốc độ, có thể cảm nhận được tiếng gió vù vù vang lên bên tai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi