CÔ DÂU THẾ THÂN HOA PHÙ DUNG



Phù Dung vẫn đứng im ngay cửa phòng tắm mà nhìn anh, không lên tiếng trả lời.
Từ Ngưng Viên đang nằm trong bồn tắm lớn, xung quanh là bọt xà phòng, hương thơm ngào ngạt.

Đôi mắt anh xoáy thẳng vào người của Phù Dung, trong ngươi ngươi tối đen như mực không nhìn ra được suy nghĩ thật sự trong lòng anh ta là gì.
“Lại đây.

Chà lưng cho tôi.”
Từ Ngưng Viên bỗng thay đổi thái độ.

Anh bật cười, nói với người con gái gầy gò ngay cửa phòng tắm.

Giọng nói của Từ Ngưng Viên ngạo nghễ như một vị vua và nhìn Phù Dung như thể một con hầu.

Phù Dung cảm thấy giá trị của bản thân cô đang bị Từ Ngưng Viên bào mòn từng chút một.

Tất cả danh dự, trong sạch, phẩm hạnh đều bị Từ Ngưng Viên giày vò đến thê thảm.

Phù Dung cô coi như bị Từ Ngưng Viên xem thường đến triệt để rồi phải không?
Phù Dung lê từng bước nặng nhọc đến chỗ của Từ Ngưng Viên, cô nhặt chiếc khăn tắm gần đó mà cứng nhắc thấm ướt nó, đổ xà phòng rồi đặt lên người của Từ Ngưng Viên bắt đầu chà xát.
Từ Ngưng Viên híp mắt lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cảm của Phù Dung.

Những động tác vô hồn của cô càng khiến anh trở nên tức giận nhiều hơn, ánh mắt toát lên lửa giận.

Từ Ngưng Viên bắt lấy bàn tay của Phù Dung, giữ chặt lại không cho nó tiếp tục chuyển động.
Phù Dung đã cố gắng phớt tờ Từ Ngưng Viên, coi anh như không khí, như một bức tượng.

Cô nghĩ cứ coi như mình đang tắm cho một con vật là được.


Khi tay bị giữ lại, Phù Dung cố vùng ra muốn tiếp tục chuyện này nhanh cho xong, nhưng dù dùng bao nhiêu sức cũng không thể thoát ra được bàn tay của Từ Ngưng Viên.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khó hiểu lẫn phẫn nộ.
“Cô có vẻ bình tĩnh nhỉ?”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung đã chịu nhìn tới anh rồi thì cười toe toét mà hỏi.
‘Đồ thần kinh.’
Phù Dung thầm mắng trong đầu, nhưng ngoài mặt chỉ im lặng mà trừng Từ Ngưng Viên.

Nhìn được một lúc thì ánh mắt của Từ Ngưng Viên khiến Phù Dung cảm thấy khó chịu, toàn thân run lên, lập tức quay mặt đi.
“Kinh nghiệm hầu hạ đàn ông chắc cũng không ít nhỉ?”
Một câu hỏi đầy khinh miệt lại vang lên từ miệng của Từ Ngưng Viên.

Phù Dung vẫn im lặng, cắn môi không hé một lời.
“Vì sao không trả lời?”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung một mực im lặng thì càng trở nên tức giận.

Anh nắm lấy cằm của Phù Dung, cưỡng ép cô phải đối mặt với anh.

Bàn tay của Từ Ngưng Viên dùng sức mạnh hơn, siết chặt cằm của Phù Dung đến mức Phù Dung phải nhăn cả mặt lại vì đau.

Dù vậy Phù Dung vẫn không hé một lời.

Cô cảm thấy mình không nên nói gì với người đàn ông trước mặt này cả.

Vì dù cô nói gì hắn ta cũng đều sẽ tức giận với cô mà thôi.
“Vẫn cứng đầu như vậy?”
Từ Ngưng Viên bất chợt bế thốc cả người của Phù Dung lên, đặt cô vào bồn tắm ngồi lên trên đùi của anh.

Nước trong bồn tắm chịu thêm sức nặng nên dâng cao lên, tràn hẳn ra ngoài sàn khiến cả căn phòng lênh láng nước.
Phù Dung bị di chuyển bất ngờ, cơ thể theo quán tính mà kiếm chỗ vịnh vào.

Một tay Phù Dung bấu chặt vào vai của Từ Ngưng Viên để không bị té, tay còn lại đang cầm chiếc khăn nhỏ vẫn bị Từ Ngưng Viên bắt lấy từ nãy đến giờ.
“Cuối cùng cô cũng chịu thay đổi cái nét mặt cá chết đó của cô rồi sao?”
Từ Ngưng Viên thấy gương mặt của Phù Dung trở nên hốt hoảng thì kề sát tai cô mà mở miệng châm chọc.
“Có gì mà bất ngờ thế? Tôi nghĩ hoàn cảnh này cô cũng đâu phải chưa từng thử qua? Sao vậy? Hầu hạ nhiều người đàn ông như vậy rồi mà đến khi đối xử với chồng mình lại trở nên thờ ơ đến thế sao? Vợ.”
Giọng nói của Từ Ngưng Viên cứ đều đều vang lên bên tai của Phù Dung, bàn tay cô bị Từ Ngưng Viên nắm lấy điều khiển mà đi chầm chậm xuống dưới, trượt trên người của anh ta.

Đến khi tay của Phù Dung chạm vào một vật cứng nóng thì cuối cùng Phù Dung cũng không nhịn được nữa.

Cô rụt tay lại, đẩy mạnh Từ Ngưng Viên ra, đứng thẳng dậy mà hét lớn.
“Đủ rồi.”
Cả người của Phù Dung đang run lên vì tức giận.

Nếu cứ tiếp tục như thế này nữa có khi cô sẽ điên mất.
“Từ Ngưng Viên, anh gọi tôi là vợ? Thật sao? Anh có xem tôi đúng với tư cách là vợ của anh chưa?”
Từ Ngưng Viên bị Phù Dung đẩy ra thì cực kỳ không vui.


Sau đó nghe câu hỏi của Phù Dung thì gương mặt càng trở nên lạnh lẽo hơn.
“Ha.

Cô xứng sao? Thứ đàn bà như cô cũng xứng với tư cách một người vợ sao?”
Câu trả lời của Từ Ngưng Viên khiến đầu óc của Phù Dung ong ong.

Ánh mắt chán ghét của Từ Ngưng Viên càng khiến Phù Dung cảm thấy bị xúc phạm hơn nữa.
“Vậy tại sao anh lại phải cưới tôi? Anh ghét tôi đến như vậy thì đâu cần cưới tôi về để làm gì? Anh muốn tôi và anh cứ như vậy giày vò nhau đến chết hay sao?”
Giọng của Phù Dung cũng trở nên run rẩy và không thể che giấu sự đau đớn trong đó.

Phù Dung biết rõ sự căm ghét của Từ Ngưng Viên là đối với người con gái tên Nhạc Thanh Dao.

Thế nhưng người phải chịu đựng sự giày vò, tra tấn hiện tại là cô.

Tại sao chứ? Cô không hiểu rốt cuộc là Nhạc Thanh Dao đã làm ra chuyện tồi tệ đến mức nào mà giờ đây Từ Ngưng Viên lại đối xử với cô như vậy? Nếu anh ta đã ghét Nhạc Thanh Dao đến thế thì tại sao còn phải cưới cô ấy?
“Bởi vì tôi muốn hủy diệt cô.”
Giọng nói rét lạnh của Từ Ngưng Viên vang lên, ánh mắt trở nên cực kỳ cay nghiệt mà nhìn thẳng vào Phù Dung.
“Tôi muốn đem tất cả mọi thứ của cô dẫm đạp dưới chân tôi.

Hạnh phúc, danh dự, tự tôn của cô.

Tôi đều sẽ từ từ, từ từ mà khiến nó trở nên không đáng một xu.”
Phù Dung mở to mắt nhìn Từ Ngưng Viên, không nói được từ nào nữa.

Cả người cô như bị ném vào hầm băng, đông cứng lại.

Phù Dung có thể cảm nhận được sự hận thù sâu sắc trong mắt của Từ Ngưng Viên.

Anh ta đang nói thật.

Từ Ngưng Viên nhất định sẽ hủy hoại tất cả những giá trị của một con người đối với Nhạc Thanh Dao.

Và hiện tại đối tượng đó đã bị chuyển lên trên người cô.
“Từ Ngưng Viên, Nhạc Thanh Dao đã làm ra chuyện gì mà khiến anh thù hận đến như vậy?”
Phù Dung ngơ ngẩn mà hỏi lại, ít nhất cô cũng muốn biết được tội lỗi mà Nhạc Thanh Dao đã gây ra là gì thì mới gánh chịu hậu quả cho cô ta được.

“Hừ.

Sao cô không tự hỏi chính bản thân mình ấy?”
Từ Ngưng Viên nghe thấy Phù Dung hỏi lại mình như vậy thì càng trở nên giận dữ hơn, giọng nói khinh thường tột độ.

Anh cũng không nhận ra trong câu hỏi của Phù Dung ban nãy có hơi khác thường.
“Hay là cô đã làm quá nhiều chuyện xấu đến mức hiện tại cô không còn nhớ ra tội lỗi của cô đối với em trai tôi nữa rồi? Nhạc Thanh Dao, tôi nói cho cô biết, cái loại đàn bà như cô có cho tôi cũng không thèm.

Đừng có huyễn hoặc bản thân mình xứng đáng làm vợ của tôi.

Đến nhìn thôi tôi cũng thấy bẩn mắt.

Cái đám cưới này là do người cha đáng kính của cô ban tặng đó.

Cô thử nói xem tôi có nên đối xử với cô như một người vợ không?”
Từ Ngưng Viên nói xong thì đứng thẳng dậy, lạnh lùng liếc Phù Dung một cái rồi bước ra khỏi bồn tắm.

Anh ta thong dong mà lấy khăn tắm quấn ngang người, từ từ đi bước về phía cửa.
“Cô ở trong đó ngâm nước mà gột rửa bớt sự dơ bẩn của mình đi, đừng làm ô uế cái nhà của tôi.

Nếu chưa đủ một tiếng thì không được ra ngoài.

Bằng không tôi sẽ khiến cho cô tắm một cách “sung sướng” hơn nữa đó.”
Câu nói vừa dứt, Từ Ngưng Viên đã ra khỏi phòng tắm, cánh cửa bị anh đóng mạnh đến nỗi run lên bần bật.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi