Hàn Trạm bơi ra thì trông thấy Đông cục cưng đang có vẻ hoài nghi cuộc đời, anh cúi đầu hỏi, "Sao thế, nó bắt nạt em à?" Dứt lời Hàn Trạm lạnh lùng liếc con cá mè hoa.
Cá mè hoa lập tức lật bụng giả chết.
Đông cục cưng lắc đầu nói, "Không ạ." Bé mở bàn tay, nước biển chảy qua kẽ ngón tay dường như có sinh mệnh, dịu dàng hôn lên đầu ngón tay bé, đây là một cảm giác rất huyền diệu.
Nước trong tay dường như có thực thể, Đông cục cưng nắm chặt tay lại.
Cá mè hoa bỗng giật mình giống như bị thứ gì đó bóp lấy, nó giãy giụa kịch liệt, quẫy mạnh đuôi tạo ra một chuỗi bong bóng nước.
Đông cục cưng buông bàn tay, gông xiềng vô hình trên người con cá mè hoa biến mất, nó trừng mắt dáo dác nhìn xung quanh xem là ai đánh lén nó.
Hai mắt Đông cục cưng cong thành hình trăng non, như thể rất đắc ý vì vừa trả đũa lại.
Trông thấy hết cảnh vừa nãy, đôi mắt đen của Hàn Trạm càng trở nên sâu thẳm hơn, anh xoa xoa đầu bé, "Nhóc con giỏi quá, học được lúc nào vậy?"
Đông cục cưng ngẩng đầu, đồ văn giữa trán sáng ngời, sáng đến mức khiến người ta không nỡ dời mắt.
Đông cục cưng nghiêng đầu, "Ưm...!Em cũng không biết nữa, nhưng em có thể dạy anh, chơi vui lắm."
Hàn Trạm biết đây là năng lực đặc đặc thù của Đông cục cưng, anh sẽ chẳng học được, nhưng lời nói đến miệng lại như đất trời xui khiến, gật đầu bảo, "Được."
"Anh xem này." Nước biển trên tay Đông cục cưng biến hóa ra vô vàn hình dáng, bé phất tay, gợn sóng nối tiếp nhau tỏa ra như đóa hoa đang nở.
Nhưng đến phiên Hàn Trạm dù anh có thử thế nào thì nước biển trong tay vẫn cứ chảy qua kẽ tay, không biến ra gì cả.
Đông cục cưng nói dỗi, "Anh ngốc quá đi."
Hàn Trạm mặt không cảm xúc, vươn ngón tay búng nhẹ lên trán Đông cục cưng, "Vậy em tự chơi đi, anh ngốc lắm, không học được."
Đông cục cưng vừa cười vừa tránh, bé ôm cánh tay Hàn Trạm lắc lắc, "Anh là tốt nhất."
Không biết tiểu nhân ngư học ở đâu, miệng lưỡi ngọt vô cùng, câu sau còn hay hơn câu trước, dù trái tim có cứng rắn đến đâu cũng phải tan chảy.
Ánh mắt Hàn Trạm dịu hơn, anh bế Đông cục cưng lên, "Đi thôi, anh đưa em đi bắt cá."
Hàn Trạm mang bé tới chỗ Lôi Triết.
Sau khi xây Hải Thành xong, Lôi Triết cố ý huấn luyện nhân ngư, muốn thành lập một đội quân nhân ngư hùng mạnh.
Sức mạnh của nhân ngư một phần là trời sinh nhưng phần lớn vẫn là rèn luyện trong quá trình đi săn, Lôi Triết cũng không keo kiệt, dạy tất cả kỹ xảo săn mồi của mình cho nhóm nhân ngư.
Nhân ngư trưởng thành được lợi không ít thậm chí còn gọi tiểu nhân ngư nhà mình tới cùng "nghe giảng".
Đông cục cưng theo nhóm Nguyên Khê nghiêm túc nghe cha giảng cách săn mồi, còn ghi nhớ cẩn thận trong lòng.
Tuy móng tay bé vẫn rất mềm, hàm răng cũng không đủ bén nhọn, một quyền không thể đấm bay cá mè hoa nhưng Đông cục cưng có khao khát muốn trở nên mạnh mẽ, không muốn cứ luôn được cha và anh bảo vệ mãi.
Hàn Trạm nhìn thấy nhưng cũng không ngăn cản, tiểu nhân ngư không mảnh mai như mọi người nghĩ, hơn nữa anh cũng đang cố gắng trở thành một nhân ngư cường đại.
Điều Hàn Trạm có thể làm chính là giống như Lôi Triết và Già Li, cố gắng xây dựng một hoàn cảnh hòa bình, an toàn để tiểu nhân ngư vui vẻ thoải mái lớn lên.
Ngoài việc huấn luyện nhân ngư, Lôi Triết còn tổ chức một nhóm nhân ngư cứ ba ngày đi tuần tra hải vực một lần, chủ yếu là đề phòng nhân ngư Isbela đột nhập và điểu nhân.
Sau khi bờ biển có đám điểu nhân lông trắng xuất hiện, nhóm Đông cục cưng rất ít khi lên mặt biển chơi, nhân ngư trưởng thành cũng dặn tiểu nhân ngư nhà mình bảo chúng cẩn thận đám điểu nhân.
Đám lông trắng này còn đáng ghét hơn đám lông xám, cách đây không lâu còn có điểu nhân bắt một tiểu nhân ngư đi lẻ, muốn ăn thịt.
May mà có nhân ngư trưởng thành ở gần đó nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của tiểu nhân ngư lập tức bơi tới giải cứu.
Lúc ấy điểu nhân đã quắp tiểu nhân ngư lên không trung chuẩn bị bay đi.
Nhân ngư nọ nhanh tay nắm con cá phi thẳng vào điểu nhân, khiến điểu nhân rơi xuống nước mới cứu được tiểu nhân ngư.
Lần này hành vi của điểu nhân quá hung ác, rõ ràng muốn ăn luôn tiểu nhân ngư chứ không còn đùa giỡn nữa.
Nhân ngư không do dự lập tức giết chết điểu nhân.
Sau khi Lôi Triết biết bèn dặn nhân ngư tuần tra chú ý tới đám điểu nhân lông trắng, một khi chúng tới gần thì đuổi ngay, nếu phản kháng thì giết luôn.
Về sau điểu nhân lông trắng không dám đến bờ biển nữa, muốn bắt cá thì đều tới hải vực khác.
Mùa khô nóng bức sắp đến, ánh mặt trời càng thêm mãnh liệt, tảo lớn thon dài trong nước cố gắng tiến hành quang hợp.
Đông cục cưng và mấy tiểu nhân ngư khác sôi nổi bơi khỏi Hải Thành.
Sau khi chơi trốn tìm mấy lần, nhóm tiểu nhân ngư phát hiện từ sau khi thức tỉnh đồ văn khứu giác của mọi người nhanh nhạy hơn hẳn, mỗi lần đều có thể chính xác tìm được tiểu nhân ngư đi trốn.
Dần dần mọi người không thích chơi trốn tìm nữa mà đổi thành trò "hải thú bắt tiểu nhân ngư."
Tác Đồ sắm vai hải thú, Đông Quỳ sắm vai cha nhân ngư, chịu trách nhiệm bảo vệ nhóm tiểu nhân ngư.
An Cách ghé lên vai Đông cục cưng cười "Hì hì", đuôi nhỏ vẫy tới vẫy lui, "Anh Đông cục cưng né mau."
Đông Quỳ giang tay ngăn Tác Đồ, "Đông cục cưng cẩn thận, quái vật biển muốn bắt em đấy!"
Tác Đồ vung đuôi, nhanh nhẹn vòng qua Đông Quỳ, duỗi tay chạm vào Nguyên Khê, Nguyên Khê cười né tránh, không để ý Đông cục cưng ở ngay đằng sau mình, không cẩn thận đụng vào bé.
Đông cục cưng kêu "ui da" một tiếng, đụng vào tảng đá cứng rắn.
Đông cục cưng đỡ trán, đầu hơi choáng.
Sáng nay trước khi Hàn Trạm ra ngoài đã bện một cái vòng hoa xinh xinh đội lên đầu Đông cục cưng, lúc này vòng hoa xiêu vẹo, tóc đen rối tung lộ ra đồ văn giữa trán.
Nguyên Khê vội vàng bơi tới nâng bé dậy, "Em không sao chứ?"
"Không sao."
Vừa dứt lời đã thấy một bóng đen phủ xuống người.
Đông cục cưng và những tiểu nhân ngư khác kinh ngạc ngẩng đầu.
Kyle bị âm thanh của tiểu nhân ngư đánh thức, vừa cười vừa hò hét, ồn ào đau cả lỗ tai, hắn hé mắt, "Chơi vui thế, chơi gì đấy, cho ta chơi với."
Vẻ mặt Đông cục cưng đầy cảnh giác, không mời chú chơi đâu, nhân ngư xấu xa.
An Cách tò mò hỏi, "Anh Đông cục cưng, đó là ai vậy?"
"Chúng ta mau đi thôi, đừng để ý đến ông ta."
Nhóm Đông Quỳ đều đã nghe tin cha Hàn Trạm quay về.
Tình cảm đối với nhân ngư mà nói thì khá nhạt nhòa, đặc biệt là đối với những cha mẹ nhân ngư không nuôi mình thì quan hệ còn chẳng bằng người xa lạ.
Vì vậy Đông Quỳ, Tác Đồ chỉ nhìn xem Kyle trông như thế nào rồi chẳng để ý nữa.
Kyle cúi đầu nhìn vòng hoa bị lệch trên đầu Đông cục cưng, tầm mắt dịch xuống dưới dừng lại ở giữa trán bé, chẳng kinh ngạc chút nào mà ngược lại ánh mắt còn điên cuồng hơn.
Đông cục cưng hơi sợ ánh mắt gã, theo bản năng trốn sau lưng Nguyên Khê.
Bỗng một âm thanh trong trẻo truyền tới, "Kyle, đã lâu không gặp."
Nghe thấy giọng nói hài hước này, trên mặt Kyle lộ vẻ thất thố, gã quẫy đuôi muốn chạy trốn nhưng còn chưa bơi được một mét đã bị nắm tóc kéo lại.
Già Li cười lạnh, "Không phải ngươi trốn rất giỏi sao?"
Không biết Kyle học được thủ đoạn ở đâu mà giấu được mùi của mình, lần lùng giết Long tộc họ gần như lật tung hải vực mà không tìm thấy bóng dáng Kyle.
Gã này trốn cũng kỹ lắm.
"Ha ha" Kyle cười gượng hai tiếng, "Già Li, đã lâu không gặp, ngươi có thể buông ta ra trước không?"
Già Li bắn ra móng tay sắc bén bóp chặt cổ Kyle.
Gã vội xin tha, "Có chuyện gì từ từ nói."
"Ba ơi."
Già Li đưa mắt thoáng nhìn Đông cục cưng, "Các con chơi tiếp đi." Y túm Kyle bơi sang một bên, trầm mặt nói, "Nói thật đi, Nina đi đâu?!"
"Ta không hiểu gì cả," còn chưa nói hết câu Kyle đã bị Già Li bóp cổ, gã hoảng sợ trừng to mắt, "Ta nói ta nói."
"Nàng ta ở Isbela."
Lời Thanh Triết nói là thật.
Già Li bóp chặt cổ gã, "Ngươi còn biết gì thì nói nốt đi."
Kyle không thở nổi, sắc mặt vô cùng khó coi, gã khẽ cắn môi, "Hết rồi."
Thấy nhóm tiểu nhân ngư đồng loạt quay sang nhìn, Già Li lo Đông cục cưng sợ bèn buông tay, vỗ vỗ bả vai Kyle, "Không nói phải không, đi gặp Lôi Triết với ta."
Kyle vẫn cố giãy giụa, "Ta không đi."
Già Li cong khóe môi, nụ cười rất lạnh, "Nếu ngươi không muốn chết thì khôn hồn đi theo ta!"
Lúc này Lôi Triết đang sắp xếp nhân ngư tới rãnh biển, nghe thấy tiếng Già Li gọi mình, hắn quay đầu lại nhìn không ngờ lại trông thấy Kyle.
Kyle đang bị Già Li nắm chặt bờ mái, gục đầu ủ rũ.
"Ta đúng là coi thường ngươi rồi." Sắc mặt Lôi Triết trầm như nước, hắn lạnh lùng nói, "Giả bộ giỏi lắm."
Kyle cười ngại ngùng, "Không có không có."
Lôi Triết đột nhiên nói, "Ngươi có thể trở về từ Isbela hẳn không dễ dàng, chẳng qua...!Nina có biết ngươi đã về hay không?"
Nhắc tới tên Nina, mặt Kyle khẽ biến sắc, "Các người biết được bao nhiêu rồi?"
Già Li khoanh tay, "Biết nhiều lắm, ví dụ như Nina và Noy thành bạn đời, ví dụ như..." Nói đến đây Già Li bỗng kéo dài giọng.
Kyle hiển nhiên hơi khẩn trương, "Ví dụ như cái gì?"
Già Li nhìn kỹ sắc mặt Kyle, không bỏ sót một chút biểu cảm nào, y gằn từng chữ, "Ví dụ như Noy là hóa thân của Hải Thần."
Nghe tới đây Kyle thầm thở phào.
Còn chưa thở hết một hơi đã nghe thấy Già Li đổi giọng, "Noy làm thế nào mà ngụy trang thành Hải Thần?"
Kyle suýt chút nữa cắn vào lưỡi, "Sao ta biết được." Gã không phát hiện ra khi bản thân nói những lời này, một nét biểu cảm thay đổi đã bán đứng mình.
Già Li liếc Lôi Triết, y biết ngay mà.
Già Li bỗng nhớ lại, nhân ngư khi trước Kyle thích là nhân ngư giống đực, không biết đối phương thay đổi đồ văn bằng cách nào mà biến thành nhân ngư lưỡng tính.
Đồ văn là trời sinh, trước kia họ chưa bao giờ nghĩ tới có thể thay đổi đồ văn.
Đúng rồi, là Osleyka, nhân ngư kia tới từ Osleyka.
Còn một vấn đề rất đáng ngờ.
Già Li và Kyle không thân quen nhưng cũng đã nghe chuyện gã này mồm miệng dẻo quẹo, ỷ vào bản thân có chút thực lực nên trêu chọc nhân ngư giống cái.
Theo lý thuyết Kyle sẽ không vì một nhân ngư lưỡng tính mà yêu đến muốn chết muốn sống.
Khi đó Kyle không màng tới trứng vừa đẻ ra đã đuổi theo nhân ngư Osleyka kia.
Nina cũng vậy, dù có phẫn nộ đến đâu đi nữa cũng không thể bỏ lại trứng chưa nở, bây giờ ngẫm lại hành vi của bọn họ chỗ nào cũng đáng nghi.
Nếu Liên Phiến không nói dối, ở Isbela có nhân ngư đuổi giết Kyle, do Nina phái tới, còn dưới trướng Noy.
Già Li nhướng mày, "Kyle, kiên nhẫn của ta có hạn, khai thật đi, Noy làm cách nào thay đổi đồ văn?!"
Kyle vội nói, "Đượcđược được, ta nói.".