Chương 1659:
Cho nên anh đối với cô cũng chỉ là như vậy, bởi ngay từ đầu, anh đã chỉ coi cô là em gái, coi là người nhà, thì cũng sẽ mãi mãi không thích cô.
Không chỉ mỗi bây giờ, mà tương lai cũng không thể khác.
Sau đó rất nhanh, mười cốc trà sữa đã được mang lên hết.
Đường Viên Viên kịp phản ứng lại, cầm một cốc lên uống.
Mới uống được một ngụm, hương vị của trà sữa đã cuốn bay mọi vị giác của cô.
“Tách tách”
Nước mắt cũng vô thức rơi xuống, nhân viên phục vụ còn chưa kịp đi khỏi, đúng lúc thấy cảnh này, thoáng sự lo lắng hỏi: “Cô có sao không?”
Cô vừa mở miệng hỏi, nước mắt Đường Viên Viên càng rơi nhiều hơn. Giọt nước mắt như những viên trân châu. Từng giọt một rơi vào cốc trà sữa.
€ô vừa khóc, vừa uống trà sữa, vừa lắc đầu.
“Tôi không sao cả, tôi chỉ cảm thấy là… Hic, trà sữa này ngon quá, hic, uống trà sữa thật thích”
Nhân viên phục vụ: “2”
Khóe miệng nhân viên phục vụ giật giật cứng đờ. Uống trà sữa ngon là khóc sao? Cô thấy ngon đến vậy sao? Coi như là thấy ngon hơn nữa đi, nhưng cũng không cần vừa uống vừa khóc chứ?
“Cô yên tâm đi, tôi không sao đâu, chỉ là rất lâu rồi mới được nếm lại hương vị trà sữa thôi”
Rất lâu rồi cô không uống trà sữa sao?
Đã bao lâu rồi nhỉ? Thì cũng coi như là phải rất lâu nữa mới lại có thể uống trà sữa đi, sao cô ấy phải khóc lớn như vậy nhỉ?
Nhưng mà nhìn thấy Đường Viên Viên đang khóc không ngừng, người phục vụ đành phải nhẹ nhàng hỏi lại cô làm sao thế rồi cầm túi khăn giấy đưa cho cô.
“Khăn giấy cho cô này, cô dùng đi”
Lúc nhìn thấy khăn giấy, ánh mắt Đường Viên Viên lộ ra sự cảm kích.
“Cám ơn cô.”
Sau khi nhận lấy khăn giấy, cô rút ra một tờ rồi lau nước mắt rơi trên mặt. Kết quả là, cô càng lau nước mắt lại càng tuôn ra, vừa uống trà sữa vừa khóc.
Lúc này, những người bên trên được chứng kiến một cảnh đầy khó hiểu này đều dồn dập hướng ánh mắt quan sát cô. Nếu như là bình thường, Đường Viên Viên có thể sẽ thấy rất ngại. Nhưng hôm nay cô vô cùng buồn, cho nên, cô hoàn toàn không để ý tới hình tượng của bản thân mình ra sao.
Đường Viên Viên không nhớ cô đã uống hết bao nhiêu cốc nhưng quả thực cô không uống nổi nữa rồi. Không chỉ không uống được nữa, thậm chí Đường Viên Viên còn cảm thấy muốn ói.
Cô ngẩng đầu lên, hai mắt long lanh, mông lung hỏi: “Thật sự xin lỗi, xin lỗi cô, tôi muốn hỏi là nhà vệ sinh ở đâu nhỉ?”
Nhà vệ sinh sao?
€ó người nắm tay Đường Viên Viên, kéo cô lên, một giọng nói trầm nặng truyền tới.
“Để anh đưa em đi”
Đường Viên Viên mơ mơ màng màng đi theo người kia, đi được một lúc bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Giọng nói vừa rồi sao lại quen thuộc như vậy, hình như là?
Nhưng mà, trong dạ dày cô cồn cào, nhà vệ sinh thì ở ngay trước đó không xa, Đường Viên Viên còn chưa kịp xem dáng vẻ của người ta ra sao đã vội chạy như điên vào nhà vệ sinh.
“Két”
Đóng cửa nhà vệ sinh lại, Đường Viên Viên nhoài người vào bồn vệ sinh ói ra.
Cô không biết là mình đã uống bao nhiêu cốc trà sữa nữa, cô chỉ biết mình không thể uống thêm được nữa, uống vào là buồn nôn. Vào.
lúc này, cô thấy mùi vị của trà sữa không hề ngon gì cả.
Nghĩ đến đây, chắc là sau này cô cũng không dám nghĩ đến trà sữa nữa.