Chương 1670:
Nghĩ tới đây, hốc mắt Đường Viên Viên không kìm nén được đỏ lên.
Lúc đầu trong ánh mắt Uất Trì Diệc Thù hiện lên ý cười cưng chiều, sau đó phát hiện hốc mắt cô gái nhỏ đỏ lên, ý cười biến mất toàn bộ.
“Anh trai, có phải anh biết tất cả mọi chuyện rồi phải không?”
Uất Trì Diệc Thù mím môi, giọng nói khàn khàn: “Biết cái gì?”
“Anh không cần hỏi em, chính là anh biết, cũng đúng, anh trai luôn luôn thông minh tuyệt đỉnh, tại sao lại không biết được? Không sai, ảnh chụp là em cầm, thế nhưng một chút em cũng không muốn đưa cho anh trai. Anh trai đã có bạn gái, vậy em muốn cách xa anh một chút.
Quả thực trên tấm ảnh không phải chỉ có một mình em, nhưng trong này có mặt em, cho nên em có quyền lấy tấm ảnh về”
Nói đến đây, Đường Viên Viên cúi đầu xuống, ánh mắt bắt đầu dần trở nên mơ hồ, giọng nói cũng mang theo mấy phần nghẹn ngào.
“Cho nên anh trai có thể coi như, tấm hình kia là do anh không cẩn thận làm mất rồi, coi như cái gì cũng không biết? Đừng tìm em muốn lấy lại ảnh chụp có được hay không, cũng không cần lại đến tìm Viên Viên có được hay không?”
Thật sự cô vừa nhìn thấy anh thì sẽ nghĩ ngay đến cảnh tưởng ngày đó anh đứng chung một chỗ với Ôn Cảnh Nhu, xứng đôi như vậy, nếu so sánh với bản thân mình, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy mình rất xấu Xí.
Loại cảm giác này, thật không dễ chịu.
Cô gái nhỏ khóc ở trước mặt mình, thật giống như có người đang giữ chặt yết hầu của Uất Trì Diệc Thù, khiến anh thở không nổi.
Bàn tay đang giữ chặt bả vai của cô, tăng thêm lại buông ra, sợ bóp đau cô lại sợ thả ra thì cô chạy mất, trong lòng và đầu óc rối loạn thành một mớ, Uất Trì Diệc Thù không biết mình đang suy nghĩ cái gì, có cảm xúc gì đó đang quay cuồng nhanh chóng, nhưng lại rất nhanh bị anh đẩy ngã.
Cuối cùng, tất cả cảm xúc đều hóa thành một câu nói.
“Ai nói anh trai có bạn gái?”
anh đang nói cái gì? Uất Trì Diệc Thù không có cách nào khống chế được giọng nói của mình, mặc dù biết không đúng, nhưng mà không cách nào đổi giọng.
Đường Viên Viên dừng lại, ngẩng đầu nước mắt rưng rưng nhìn vào.
ánh mắt của anh.
“Anh có, chị gái ngày đó chính là bạn gái của anh trai”
“Ai nói cô ta là bạn gái của anh?”
“Nếu như cô ấy không phải bạn gái của anh trai, vậy tại sao cô ấy có thể ngồi ghế phụ trên xe?”
Vấn đề này, Uất Trì Diệc Thù cũng không có cách nào trả lời được, bởi vì hoàn toàn chính xác ngay từ đầu anh muốn giúp đỡ Ôn Cảnh Nhu, thế nhưng sau đó nhìn thấy cô gái nhỏ đau lòng rời đi, sau đó bắt đầu từ chối gặp mặt anh, anh mới phát hiện làm như vậy là sai hoàn toàn.
“Anh trai không trả lời được, vậy đã nói rõ là đúng, anh trai anh không cần lừa gạt em.” Đường Viên Viên dùng sức đẩy anh ra, “Dù sao về sau em cũng không muốn gặp anh trai, anh cũng đừng tới tìm em nữa”
Đường Viên Viên dùng tất cả sức lực, vẫn không đẩy được tay Uất Trì Diệc Thù ra, cô có chút thẹn quá thành giận nói: “Anh trai, anh thả ra đi,”
“Không thả” Uất Trì Diệc Thù khàn giọng, nắm chặt bả vai cô gái nhỏ, sau đó hướng xuống kéo cổ tay của cô: “Thả ra, em lại muốn chạy, gặp được em một lần thật không dễ dàng”
Đường Viên Viên tức giận nói: “Anh trai có thể đi gặp bạn gái của mình!”
“Cô ta không phải bạn gái của anh”
“Cô ta là!”
“Không phải.”
“Vậy anh nói đi, tại sao cô ấy có thể ngồi ghế phụ trên xe?”
Uất Trì Diệc Thù mấp máy môi, bất đắc dĩ nói: “Vấn đề này không có cách nào trả lời em, nhưng quả thật cô ta hoàn toàn không phải bạn gái của anh, nếu như cô ta là bạn gái của anh, em cảm thấy ngày đó anh trai còn có thời gian đưa em về nhà? Ngày đó cô ta tự mình trở về”
Nghe đến đó, Đường Viên Viên tin tưởng mấy phần, nhưng mà vẫn nghĩ mãi mà không rõ.