CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Chương 1683:

 

“Sao anh có thể nghĩ như vậy chứ, em tất nhiên sẽ không nghĩ tới những chuyện đó rồi, không đi không đi nữa”

 

Nếu như cô đi, có lẽ anh trai sẽ cảm thấy cô cố ý tới gặp những bạn nam khác.

 

“Nhưng mà anh ơi, đêm qua em đã đồng ý với bọn họ rồi, nếu như bây giờ đổi ý không đi nữa, có lẽ nào bọn họ sẽ cảm thấy Viên Viên không biết giữ lời hứa, rất đáng trách hay không?”

 

“Sẽ không đâu”

 

Mối quan hệ sống chung giữa người với người, tuy rằng tình cảm là rất đáng quý, nhưng hai người kia vốn dĩ không tốt đẹp gì hết, đối với loại người như vậy căn bản không cần phải sợ làm chuyện có lỗi với họ.

 

Nhưng nếu như Uất Trì Diệc Thù không nói ra, chỉ sợ Đường Viên Viên sẽ luôn dăn vặt day dứt mãi trong lòng mình.

 

“Em cứ nói là đột nhiên em có chuyện khác phải xử lý mất rồi, nói lời xin lỗi với cô ấy, sau đó tặng quà sinh nhật cho cô ấy là được, chỉ cần có tấm lòng thôi, nếu như cô ấy vì chuyện này mà giận cá chém thớt với em…”

 

Câu nói tiếp theo, Uất Trì Diệc Thù chợt im lặng không nói tiếp nữa, tuy Đường Viên Viên rất ngây thơ đơn thuần, nhưng cũng không phải là người không hiểu ý, rất nhanh đã hiểu được ý của anh.

 

“Em biết rồi anh, vậy chúng ta cứ đi chọn quà trước đã, đến lúc đó em giải thích rõ ràng với cô ấy là được rồi”

 

“ừ”

 

Kỳ thật Đường Viên Viên cũng không hiểu quá rõ về Viên Nguyệt Hàn, nói rõ ra là một chút cũng không hiểu được, rốt cuộc thì trước đó đã từng cãi nhau long trời lở đất, cô cũng chưa từng có ý định tìm hiểu về sở thích của Viên Nguyệt Hàn.

 

Nhưng mà nếu chỉ mua quà sinh nhật thôi thì nữ sinh tuổi này về cơ bản có những món đồ cố định cần dùng tới, mấy thứ đơn giản đó Đường Viên Viên vẫn có thói quen sử dụng, chẳng hạn như nước hoa, hơn nữa cô còn đặc biệt thích mùi hương ngọt ngào của trái cây, cho nên lần này cô đang dự định mua nước hoa tặng cho Viên Nguyệt Hàn là được.

 

Khi cô kéo theo Uất Trì Diệc Thù tới quầy b*n n**c hoa, chị nhân viên còn tưởng rằng cô gái nhỏ này đang muốn mua cho bản thân mình, Đường Viên Viên nói thẳng: “Em muốn mua quà cho bạn em, loại nước hoa nào mang đi tặng người khác thì thích hợp hả chị?”

 

“Nếu như tặng cho người khác thì em phải biết sở thích của cô ấy như nào nhé, cô ấy thích hương nồng một chút hay là mùi hương thanh nhạt hơn?”

 

“Em cũng không rõ lắm”

 

“Như vậy đi, nếu em không biết rõ thì cứ chọn một loại mùi hương vừa không quá nồng đậm nhưng cũng vừa không quá nhạt nhẽo được chứ?”

 

Câu nói này nghe có vẻ rất hợp lý, Đường Viên Viên gật đầu: “Được ạ, đến lúc đó chị có thể đóng gói đẹp đế giúp em một chút được không ạ? Sau đó em muốn viết một vài lời chúc mừng sinh nhật nữa, chỗ mình sinh nhật chứ chị?”

 

“Đều có đủ hết em nhé, em cân nhắc một chút xem để bọn chị viết giúp em hay là em tự tay viết thiệp?”

 

Đường Viên Viên lập tức nói: “Em tự tay viết”

 

Tặng quà cho người khác mà, vẫn nên có chút thành ý, cô đã không có thời gian tự mình làm thì cũng không thể ngay cả thiệp chúc mừng cũng nhờ người khác viết hộ mình được.

 

Uất Trì Diệc Thù đứng bên cạnh nhìn cô gái nhỏ của anh nghiêm túc.

 

viết thiệp chúc mừng, thầm thở dài trong lòng, cô quá mức trong sáng thuần khiết, cũng không biết rõ như nào là tốt như nào là xấu nữa.

 

Nhưng mà cũng không thể cưỡng ép được, có một vài cảm xúc dù sao cũng phải tự mình trải qua thì mới có thể hiểu rõ được, sau đó dần trưởng thành hơn.

 

Sau khi Đường Viên Viên nghiêm túc viết xong thiệp mừng sinh nhật thì đưa cho nhân viên chăm sóc khách hàng tại đó để họ bọc quà kỹ càng hơn giúp cô.

 

Bởi vì hôm nay Đường Viên Viên muốn mua quà tặng cho người khác nên Uất Trì Diệc Thù không thay cô trả tiền nữa, chờ cô viết xong rồi đóng gói quà cẩn thận, sau đó ngửa đầu nhìn về phía Uất Trì Diệc Thù.

 

“Anh ơi, xong rồi, chúng ta đi thôi”

 

“ừ”

 

Sau khi hai người họ rời khỏi đó thì cùng nhau đi ăn cơm tối, sau đó Uất Trì Diệc Thù đưa cô trở lại trường học.

 

Trước khi đi, Uất Trì Diệc Thù dặn dò cô.

 

“Những lời anh dặn em đã nhớ kí chưa?”

 

“Hả?” Đường Viên Viên tạm thời chưa lấy lại phản ứng để hiểu điều anh đang nhắc đến là gì.

 

Uất Trì Diệc Thù khẽ thở dài: “Chính là chuyện đừng tham dự tiệc sinh nhật bạn em đó, chiều nay đã bàn bạc kỹ lưỡng như vậy mà đến giờ đã quên nhanh tới mức đó à?”

 

“À, thì ra anh đang nói tới chuyện đó à, anh yên tâm đi, em sẽ không quên đâu, em chỉ đang tạm thời chưa hiểu ra vấn đề anh đang nhắc đến thôi”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi