CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Chương 1695:

 

Nghe câu này, Mạnh Khả Phi cảm thấy nực cười cong môi lên, quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt lạnh như băng.

 

“Không thể hiểu được? Vậy thì chỉ cần không làm chị em tốt nữa là tốt rồi”

 

Đường Viên Viên ngớ ra.

 

“Cậu cho rằng tôi muốn làm chị em tốt với cậu hay sao?”

 

“Cậu đang nói gì vậy?”

 

“Nghe cho rõ đây, tôi trước nay chưa từng nghĩ tới chuyện coi cậu là chị em tốt của tôi, cậu là công chúa cành vàng lá ngọc lúc nào cũng ở trên cao không thể với tới, tất cả mọi người cưng chiều cậu hết mực, mà tôi chỉ là con gái sinh ra trong một gia đình nghèo khó, ba mẹ tôi mỗi ngày làm việc đều phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống, thậm chí ngay cả tiền trang trải cuộc sống cũng phải do tôi tự mình kiếm ra, tôi như vậy, cậu dựa vào đâu mà bắt tôi phải tới tham dự lễ trưởng thành của đây?”

 

Khi nghe cô ấy nói tới tiền trang trải cuộc sống, Đường Viên Viên có chút đau lòng: “Nhưng mà khi mừng sinh nhật năm trước, không phải chúng ta đã đồng ý mỗi năm đều ăn mừng cùng nhau rồi sao”

 

“Đó là tôi tạm thời chấp nhận cậu mà thôi, cậu đã hiểu rồi chứ? Tôi trước nay chưa từng nghĩ tới việc phải cùng cậu đón mấy thứ quái quỷ như sinh nhật gì đó, càng không muốn trở thành chị em tốt với cậu”

 

Đường Viên Viên không thể tin nổi đứng ngây ra tại chỗ, không nói gì nữa, cũng không hề rơi nước mắt, chỉ là hai mắt cô cố gắng trừng lớn hết cỡ, khuôn mặt của Mạnh Khả Phi trước mắt dần dần trở nên mờ nhòa không thể nhìn rõ.

 

Thậm chí, ngay cả giọng nói của cô ấy cũng chợt gần chợt xa: “Từ hôm nay trở đi cậu đã là người lớn rồi đúng không, vốn dĩ tôi không muốn cãi nhau với cậu vào thời điểm cậu đón lễ trưởng thành này, nhưng mà cậu cứ cố chấp gặng hỏi tôi để hiểu cho rõ ràng, vậy thì tôi sẽ nói thẳng cho cậu biết, tôi không muốn tiếp tục là chị em tốt của cậu nữa, từ nay về sau ở trường chúng ta cứ coi như không hề quen biết nhau đi, cậu đi con đường đầy nắng của cậu, tôi đi cây cầu độc mộc của tôi”

 

Rốt cuộc là vì sao vậy? Tại sao lại thành ra như này?

 

“Dừng lại ở đây thôi”

 

Nói xong câu đó, Mạnh Khả Phi rời khỏi phòng trang điểm.

 

Đường Viên Viên không đuổi theo cô ấy nữa, cô đứng nguyên ở đó, cả người giống như một con rối bị cắt đứt dây nối vậy, giống như tứ chi đều không nghe theo sự điều khiển của cô nữa.

 

Chuyên viên trang điểm và trợ lý của cô ấy chứng kiến toàn bộ những chuyện vừa xảy ra cũng phải trợn mắt há hốc mồm, không ngờ bạn thân của cô bé lại có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy, trong khoảng thời gian này cô bé luôn chờ mong cô ấy họ đều nhận ra được.

 

Cô bé thật sự rất mong đợi chị em tốt của mình tới đây cùng tham dự lễ trưởng thành với mình, lễ phục đều đã chuẩn bị cho cô ấy đầy đủ rồi, chỉ là người ta lại nói không muốn trở thành chị em tốt với cô.

 

Cô bé có Rất đau lòng đó.

 

Nghĩ tới điều gì đó, chuyên viên trang điểm nhanh chóng bước lên vòng tới trước mặt Đường Viên Viên, phát hiện hai mắt của cô đã trừng lớn hết cỡ, nước mắt trong suốt tích tụ ngập trong hốc mắt, nhưng mà lại không để nó rơi xuống.

 

Cô ấy không nhịn được nhắc nhở: “Viên Viên à, em đừng khóc, làm ơn đừng khóc nhé”

 

Đường Viên Viên mở to hai mắt nhìn cô ấy.

 

“Hôm nay chính là lễ trưởng thành của em cơ mà, bên ngoài bữa tiệc có rất nhiều người, lát nữa em còn phải ra ngoài đó, nếu như em khóc thì lớp trang điểm này sẽ bị hỏng hết mất”

 

“Đúng vậy” Đường Viên Viên khẽ gật đầu, cô không thể khóc được, nếu như khóc thì lớp trang điểm sẽ bị trôi hết, đến lúc đó mọi người nhìn thấy cô đều sẽ chê cười chế nhạo cô.

 

Hôm nay là lễ trưởng thành của cô, là ngày vui vẻ đáng giá nhất cuộc đời, cô đã lớn rồi, không thể tùy tiện khóc nhè mít ướt như trước được nữa.

 

Phải nhịn lại, phải kìm nén.

 

Chuyên viên trang điểm thấy cô bé này ngay cả mắt cũng không dám chớp mạnh mà cố gắng đứng vững ở đó, rõ ràng đã rất muốn khóc, ngay cả mũi cũng đỏ lên cả rồi nhưng ngay cả một giọt nước mắt cũng chưa rơi xuống.

 

Nhìn thấy thôi cũng đau lòng, thật sự muốn bảo cô bé hãy khóc to lên để giải tỏa hết.

 

“Em không khóc, không khóc đâu” Đường Viên Viên vẫn luôn cố gắng mạnh mẽ chịu đựng, tự thôi miên mình.

 

Trợ lý của chuyên viên trang điểm tiến lên lén lút kéo tay áo của chuyên viên trang điểm, nhỏ giọng nói: “Nói như vậy cũng không được đâu, lát nữa sẽ ra ngoài như nào đây? Chẳng thà cứ để cô bé khóc hết ra đi, chúng ta lại trang điểm lại giúp cô ấy là được mà”

 

Chuyên viên trang điểm thở dài: “Nhưng mà thời gian cũng sắp hết rồi, lát nữa mới trang điểm lại thì có khả năng là không kịp đâu”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi