CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Thật ra thì những gì cô muốn nói, trong lòng anh đều biết rất rõ ràng.

Chẳng qua là anh luôn luôn không đồng ý.

Thẩm Kiều nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt tràn đầy kiên định.

“Tôi muốn rời khỏi đây và ly hôn với anh.”

Con ngươi của Dạ Mạc Thâm hơi co lại, một lúc sau anh nhếch môi cười xấu xa: “Anh đã biết người phụ nữ như em có loại ý nghĩ này từ lâu rồi, vậy bây giờ anh sẽ nói thẳng cho em biết, tuyệt đối không được.”

“Cho dù chết đi, em vẫn sẽ là người của Dạ Mạc Thâm tôi.”

“Sau này em hãy ở lại đây đi, không được phép di bất cứ đâu.”

Nghe vậy, Thẩm Kiểu không nhịn được cắn môi dưới: “Dạ Mạc Thâm, anh dựa vào cái gì mà có thể quyết định như vậy? Tôi không muốn ở lại chỗ này!”

Nói xong, Thẩm Kiều lập tức cất bước đi ra ngoài, anh không đề cho cô rời đi thì chính cô tự rời đi là được.

“Vậy thì phải xem em có ra được khỏi đây hay không đã.” Giọng nói lạnh như băng của Dạ Mạc Thâm vang lên từ phía sau, Thầm Kiều vẫn không đề ý đến anh, có vẻ như anh nghĩ rằng cô sẽ bị lạc đường trong quang cảnh của biệt thự này, đúng không? Cô sẽ không, chính cô có thể tự đi ra ngoài ngay lập tức.

Sau khi đi qua vòng cuối cùng, Thẩm Kiều mới phát hiện ra quang cảnh nơi đây lớn hơn rất nhiều so với những gì cô tưởng tượng, bởi vì có rất nhiều các công trình kiến trúc nên Thẩm Kiều tìm được cửa ra này thì lại xuất hiện cửa ra khác.

Cuối cùng cô mệt mỏi không đi được nữa, dừng lại ngồi nghỉ ngơi trên tảng đá.

Mặc dù đang là mùa thu nhưng cô đi lại lâu như vậy khiến cả người nóng lên, đổ ra một lớp mồ hôi mỏng.

Thẩm Kiều chỉ có thể đưa tay ra phẩy phẩy ở chỗ cổ, đột nhiên cô nhớ tới cái gì đó, cô đưa tay lên sờ vào cổ mình.

Cô cảm thấy hơi đau, còn tê tê nữa, trên cổ cô bị làm sao vậy?

Đáng tiếc, cô không thể nhìn thấy được cho nên chỉ có thể rút tay trở lại.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Thẩm Kiều lại đứng lên đi tìm lối ra một lần nữa.

Cuối cùng, khi cô rẽ vào một con đường thì tình cờ gặp cô giúp việc trước kia của mình.

“Là cô à.”

Cô giúp việc cũng rất vui khi nhìn thấy cô, cô ấy mừng rỡ đi lên phía trước: “Thẩm Kiều, cô không sao chứ?”

Thẩm Kiều lắc đầu: “Tôi không sao, có chuyện gì vậy?”

“Vừa rồi, sắc mặt của cô không được tốt cho lắm, em còn tưởng rằng cô không thoải mái, bây giờ cô có làm sao không? Cô có muốn em đi tìm bác sĩ khám qua cho cô không?” Cô ấy sốt sắng nói, một bộ dạng vô cùng lo lắng cho Thẩm Kiều.

Trong lòng Thầm Kiều cảm thấy ấm áp, sau đó lắc đầu: “Không cần tìm bác sĩ đâu, nhưng mà… Tôi có một chuyện muốn nhờ cô giúp một tay.”

“Cô cứ nói đi! Có chuyện gì cần em giúp vậy! Nhất định em sẽ giúp mà!” Cô giúp việc nói xong, mắt lại nhìn chằm chằm vào cổ của cô, sau đó nở một nụ cười.

Thật sự nhiệt tình mà…

Thầm Kiều nghĩ rằng đây có lẽ đều là nhờ vào mặt mũi của Dạ Mạc Thâm.

Nhưng mà bây giờ không phải là lúc để tra cứu rõ chuyện này, Thẩm Kiều mím môi một cái sau đó mới lên tiếng nói: “Cửa ra ở đây nằm ở đâu vậy? Cô có thể dẫn tôi đi xem một chút được không?”

Cô giúp việc cũng không có suy nghĩ gì nhiều, cô ấy cho rằng nếu như Dạ Mạc Thâm đưa Thẩm Kiều về đây thì hai người bọn họ nhất định là một đôi. Dù sao thì Thẩm Kiều cũng chính là người phụ nữ đầu tiên mà Dạ Mạc Thâm đưa về nhà trong nhiều năm như vậy. Bây giờ hầu hết những người giúp việc trong nhà đều bàn bạc riêng với nhau rằng Thầm Kiều chính là bà chủ tương lai, cho nên mọi người đều đang nghĩ cách lấy lòng cô.

Vì vậy, bây giờ khi Thẩm Kiều đã chủ động đưa ra yêu cầu với cô giúp việc thì đương nhiên cô ấy muốn biểu hiện thật tốt rồi, cô ấy gật đầu ngay lập tức: “Bây giờ em sẽ đưa cô đến đấy ngay.”

“Cảm ơn.” Thẩm Kiều cười với cô ấy, trong lòng cô thầm nghĩ, Dạ Mạc Thâm không để cho cô di, anh cho rằng cô không thể thoát ra ngoài được nhưng lại không biết rằng cô đi tìm những người như cô giúp việc này thì sẽ có cơ hội đưa cô ra ngoài.

Thẩm Kiều một mực di theo sau lưng cô giúp việc ra bên ngoài, cô giúp việc đã rất quen thuộc với địa hình của nơi này, chắc cô ấy là người làm việc lâu năm ở đây, quen việc nên dễ làm, cô ấy nhanh chóng đưa cô đến chỗ cửa ra.

Sau khi thật sự đi ra ngoài, Thẩm Kiều cảm thấy cả người dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhìn cánh cửa đang đóng chặt ở gần ngay trước mắt, cô nghĩ… Chỉ cần cô bước ra khỏi cánh cửa này thì cô hoàn toàn có thể rời khỏi thế giới của Dạ Mạc Thâm.

Vì vậy Thẩm Kiều hít sau một hơi, quay đầu lại nhing vào bên trong một cái, sau đó bước tới cửa chính.

Nhưng không ngờ rằng, cô vừa mới đi đến chỗ cái cửa thì lập tức bị người ngăn lại.

“Các người muốn làm gì?” Vẻ mặt cô giúp việc tràn đầy khó hiểu, nói: “Chúng tôi muốn di ra ngoài.”

Một người trong số đó liếc nhìn cô giúp việc một cái, nhàn nhạt nói: “Cậu Dạ đã ra lệnh, không ai được rời khỏi đây hết.”

Cô giúp việc trợn to hai mắt: “Cái gì? Lệnh này được ra khi nào?

Buổi sáng vẫn bình thường mà? Tại sao đột nhiên lại…”

“Lệnh này vừa được giao đến vào lúc nãy, Chu Vân, cô đưa mợ Thẩm trở về đi.”

Chu Vân là cô giúp việc đi cùng với Thẩm Kiều, khi cô nghe thấy cách gọi “mợ Thẩm” thì hơi kinh ngạc: “Mợ, mợ Thẩm? Chẳng lẽ anh đang nói tới…”

Nói xong, cô sợ hãi mà nhìn Thẩm Kiều, miệng há hốc, thật lâu mà vẫn không nói được chữ nào.

Nhân dịp lúc bọn họ đang nói chuyện, Thẩm Kiều lách sang một bên đề đi ra ngoài, nhưng không ngờ có hai người đi ra chặn đường đi của cô lại.

“Mợ Thẩm, Dạ Mạc Thâm nói mợ không thể đi ra khỏi cánh cửa này.

Thẩm Kiều ngây người tại chỗ, ngơ ngác nhìn đối phương.

Cô chợt nhớ đến những gì mà Dạ Mạc Thâm nói với cô trước khi đi.

“Vậy thì phải xem em có ra được khỏi đây hay không đã.”

Sắc mặt của Thẩm Kiều trở nên tái mét, cả người vô thức lùi về phía sau một bước dài, suýt chút nữa thì ngã.

Thật may là có Chu Vân vội vàng tiến lên đỡ lấy cô: “Mợ Thẩm không sao chứ?”

Hóa ra… Anh nói cô không thể ra khỏi nơi này không phải là vì cô sẽ lạc đường, mà là… Căn bản là anh đã cho người giữ cửa trong lúc cô rời đi rồi, cho dù như thế nào đi chăng nữa anh cũng sẽ không để cho cô đi ra ngoài.

Ha… Vậy mà cô còn vui mừng vì nghĩ rằng chỉ cần tìm được người dẫn đường thì có thể rời khỏi nơi này.

Nhưng cô lại không nghĩ tới anh đã tính toán chu đáo từ lâu rồi, chỉ chờ cô ngây ngốc đi tới và tự chui đầu vào lưới mà thôi, sau đó cô sẽ bị bắt trở về.

Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều không nói được thêm một câu nào, cô nhắm nghiền mắt lại, cơ thể run lên.

“Dựa vào cái gì chứ? Đây chính là giam cầm!” Cuối cùng, cô chống lại sự run rẩy của cơ thể và bật ra một câu.

Những người giữ cửa thấy sắc mặt cô tái mét, giận đến mức phát run thì không dám nói thêm một câu nào, chỉ có thể lùi về sau mấy bước.

“Tránh ra.” Thẩm Kiều lại mở mắt ra một lần nữa, cô nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh như băng: “Hôm nay tôi phải đi ra khỏi cánh cửa này.”

“Xin lỗi mợ Thẩm, đây là mệnh lệnh của cậu Dạ, cho dù chúng tôi mất mạng cũng không thể để cho mợ đi ra ngoài.”

“Thật sao?” Thẩm Kiểu cười nhạt: “Vậy nếu như tôi lấy tính mạng của mình ra uy hiếp thì sao? Các người cũng không để cho tôi đi ra ngoài sao?”

Mấy người nghe nói như vậy thì sợ hãi trợn mắt nhìn nhau: “Mợ Thẩm, xin mợ đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi đều đã làm thỏa thuận chết với cậu Dạ rồi, nếu như mợ di ra ngoài thì chúng tôi… Phải chết ở đây.”

Chu Vân đang đỡ Thẩm Kiều nghe vậy thì sợ đến toát mồ hôi lạnh: “Các người nói linh tinh cái gì vậy?

Các người muốn dọa sợ mợ Thẩm sao? Mợ Thẩm, hom nay chúng ta đừng đi ra ngoài nữa, em đỡ mợ trở về nghỉ ngơi.”

Sắc mặt Thẩm Kiều xám xịt như tro, cô nhìn những người này, mỗi người bọn họ đều nói một cách thành khẩn, giống như đã làm thỏa thuận chết với Dạ Mạc Thâm thật vậy.

Mà Thẩm Kiều cô thật sự muốn trơ mắt nhìn những người này chết đi sao?

Quả nhiên, Dạ Mạc Thâm vẫn hiểu cô, cảm thấy cô không đành lòng nên đành phải quay trở lại.

“Anh ta cho rằng mình rất hiểu tôi sao? Hôm nay… Tôi chỉ muốn di ra ngoài.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi