CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Nếu một người sẵn sàng thể hiện mặt yếu ớt nhất ra cho bạn xem thì có nghĩa là người đó cực kì tin tưởng bạn, nếu không… làm sao có chuyện đó được.

Nhưng mà, tại sao Dạ Mạc Thâm phải thể hiện mặt yếu ớt của bản thân cho cô xem chứ? Chẳng lẽ…

Anh có tình cảm kia với cô sao?

Có thể…Nếu như anh có tình cảm kia với cô thì tại sao anh còn dây dưa không rõ với Hàn Tuyết U chứ? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Thẩm Kiều càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, chỉ có thể nhắm mặt lại.

Sau khi nhắm mắt lại, trong đầu cô tràn ngập hình ảnh nụ cười của Hàn Tuyết U khi đeo đôi bông tai màu hồng, cô đột ngột mở mắt và ngồi dậy.

Không được, cô không thể tiếp tục như vậy được, cô phải đi tìm Dạ Mạc Thâm để hỏi cho rõ.

Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì!

Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều trực tiếp đứng dậy mở cửa phòng, chuẩn bị đi tìm Dạ mạc Thâm.

Nhưng mà tốc độ của Chu Vân cũng rất nhanh, cô ấy dẫn theo hai ba người, đầy một xe thức ăn lớn tới.

“Mợ Thẩm!” Chu Vân nhìn thấy cô từ xa xa, cô ấy vội vàng gọi cô lại: “Em mang bữa trưa tới cho mợ này.’

Nghe vậy, Thầm Kiều không thể làm gì khác ngoài việc dừng bước lại, cô quay đầu lại nhìn một cái.

Bây giờ cô làm gì còn khẩu vị để ăn chứ? Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều khẽ nói nhỏ: “Tôi không muốn ăn gì hết, cứ để lại đây di, tôi đi một lúc, tí nữa quay lại ăn sau.’

“Không được đâu mợ Thẩm, những món này đều được các đầu bếp nghiên cứu tỉ mỉ để nấu thành, phải ăn lúc còn nóng mới ngon, để lát nữa nguội ăn không còn mùi vị gì hết, lúc đấy mọi người sẽ phải làm lại một lần nữa đấy.’

Chu Vân không cẩn thận nói ra sự thật, sau khi nói xong cô ấy vội vàng che miệng mình lại, lúng túng nói: “Mợ Thẩm, mợ đừng để ý đến những gì em vừa nói, nếu mợ không muốn ăn thì chúng em sẽ làm lại một lần nữa, không có vấn đề gì hết.’

Thẩm Kiều: “…’

Nhìn vẻ mặt tha thiết và mong chờ của mấy người này, sợ rằng cô không ăn một chút thì sẽ khiến bọn họ thất vọng.

Khuyết điểm lớn nhất của Thầm Kiều chính là dễ mềm lòng, vì vậy cô không thể làm gì khác ngoài việc quay trở lại, đi theo các cô ấy vào phòng một lần nữa.

Sau khi nghe nói cô là nữ chủ nhân tương lai của bọn họ, cả đám người giúp việc này đều cố gắng phục vụ Thẩm Kiều hết sức mình, trên bàn lớn được bày ra đủ loại đồ ăn ngon, trong phòng nồng nặc mùi thơm của đồ ăn.

Sức ăn của Thẩm Kiều rất yếu, cô nhìn đống đồ ăn trên bàn, căn bản không có cách nào khiến cô thèm an.

“Mợ Thẩm, đây là bánh ngọt lạnh mà em cố ý làm cho mợ đấy, nó là hỗn hợp của mười mấy loại hoa, thêm một ít bạc hà nữa, mùi vị cực kì ngon luôn, mợ nhanh chóng nếm thử một chút đi.’

Một trong số họ nịnh hót cầm cái bánh ngọt mình làm để ở trước mặt Thẩm Kiều. Thẩm Kiều cười với cô ấy, sau đó cầm lên và cắn một miếng nhỏ.

Cô không thích ăn đồ ngọt, nhưng mà độ ngọt của chiếc bánh ngọt này lại rất vừa miệng, thanh thanh nhàn nhạt, vừa vào miệng đã tan ra ngay lập tức, nhưng vẫn lưu lại hương vị quanh quần ở trong miệng, quả thực rất ngon.

“Mợ Thẩm, mợ nếm thử móm canh gà hầm xương do em nấu di.

Em đã bỏ rất nhiều thuốc bổ ở bên trong đấy, cực kì tốt đối với việc phụ nữ, mợ Thẩm gầy như vậy nhất định phải uống nhiều canh gà vào.’

Một người khác lại múc đầy một bát canh gà rồi đưa cho Thẩm Kiều, cô cũng uống một hớp.

Canh gà rất vừa, không có dầu mỡ, cũng không ngấy, hơn nữa nhiệt độ lại vừa phải.

Vốn dĩ cô không hề muốn ăn một chút nào, nhưng bây giờ ăn xong một ít rồi, đột nhiên cô lại có cảm giác thèm ăn.

Cô không nhịn được liếc mắt nhìn mấy người này một cái: “Kỹ năng nấu nướng của mấy người vô cùng tốt, mấy người là đầu bếp chuyên môn ở đây à?’

“Cũng không phải, chỉ là mỗi năm cậu Dạ chỉ đến đây có mấy lần nên chúng em rất nhàn rỗi, vào những lúc không có việc gì làm chúng em nghiên cứu các món ăn, đề đợi khi cậu Dạ đến, chúng em có thể nấu cho cậu ấy ăn. Nếu cậu Dạ hài lòng thì chúng em có thể tiếp tục ở lại đây làm việc.’

“Đúng vậy, mợ Thẩm, lương tháng của chúng tôi ở đây rất cao, mà việc làm trong một năm lại vô cùng ít, cho nên…’

Cô ấy còn chưa nói xong, Chu Vân đã vô cùng hoảng sợ mà cắt đứt lời nói của cô ấy.

“Các người đang nói linh tinh cái gì vậy?’

Thật là, hai ba cái đầu heo mà có thể nói linh tinh như vậy.

Không biết Thẩm Kiều là mợ Thẩm là mà còn nói những lời này…

Họ nói như vậy không phải là nói thằng cho Thẩm Kiều biết rằng các cô rất rảnh rỗi, một năm không phải làm gì nhiều mà vẫn còn cầm lương cao à? Nói như vậy nhỡ bị giảm tiền lương thì sao?

Nhưng không ai biết rằng Thẩm Kiều căn bản không để ý đến vấn đề này, cô chỉ cười nhàn nhạt: “Các người thật sự có lòng.’

“Mợ Thẩm, những gì mà bọn họ vừa nói đều là những chuyện linh tinh, mợ đừng để trong lòng.’

“Yên tâm đi.” Thẩm Kiều nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ra rằng mình không đề ý đến những chuyện này: “Những chuyện này không liên quan đến tồi, tôi sẽ không nói những chuyện này ra đâu, các người không cần lo lắng về điều này.’

Mấy người bị Thẩm Kiều nói như vậy thì đều thấy ngượng ngùng, mặt đều trở nên hồng hồng.

Nhưng bọn họ thật sự hết lòng hết dạ vì Thẩm Kiều mà phục vụ, sau đó bọn họ lại khuyên cô ăn, vì được các cô ấy khuyên can nên Thẩm Kiều cũng ăn được rất nhiều thứ. . Bạn đang đọc truyện tại # TR ÙMtruyện. co m #

Cái bụng vốn dĩ đang trống rỗng bây giờ lại được lấp đầy bởi rất nhiều thứ, đây là lần đầu tiên Thẩm Kiều cảm thấy no bụng trong khoảng thời gian dài như vậy.

“Cảm ơn mọi người vì hôm nay.’

“Nếu mợ Thẩm thích thì buổi tối chúng em sẽ đưa tới những món mà chúng em mới nghiên cứu ra cho mợ, chỉ cần mợ thích là được.’

“Cái này…” Thẩm Kiều lúng túng nói: “Không cần phải phiền phức như vậy, cứ như bình thường ở nhà là được rồi.’

“Không hề phiền phức đâu mà, chỉ cần mợ Thẩm thích thì cái gì chúng em cũng làm được.’

Thẩm Kiều vô cùng xấu hổ, có thể là các cô ấy thấy mình mang chức vụ mợ Thẩm nên mới không dám đắc tội với cô, mới có thể che chở cô như vậy.

Cô không ngờ rằng cô có thể sống đến một ngày được một đám người sủng nịnh như vậy.

Giống như là một giấc mơ vậy…

“Được rồi, chúng em không quấy rầy mợ Thẩm nghỉ ngơi nữa, chúng em di ra ngoài trước, lát nữa sẽ đưa trái cây đến cho mợ Thẩm ăn buổi chiều.’

Thấy Chu Vẫn chuẩn bị rời đi, Thẩm Kiều nghĩ tới điều gì đó, gọi cô ấy lại.

“Chu Vân, cô ở lại đây một lát, tôi có chuyện muốn hỏi cô.’

Chu Vân không thể làm gì khác ngoài việc để cho những người kia đi trước, còn mình thì ở lại đây.

“Có chuyện gì vậy mợ Thẩm?’

“Tôi muốn đi tìm Dạ Mạc Thâm, anh ta ở nơi nào vậy?’

Chu Vân hơi sững sờ một chút, sau đó con ngươi đảo vòng một chút: “Lúc này cậu Dạ đang ngủ trưa, đợi qua giờ ngủ trưa em đưa mợ Thẩm di tìm cậu ấy nhé?’

Suy nghĩ một chút, Thầm Kiều gật đầu: “Như vậy cũng được.’

Nhưng mà bây giờ cô cũng ăn quá nhiều, ngồi cũng không được thoải mái nên cô đứng dậy di lại vài bước.

“Mợ Thẩm, không còn việc gì nữa thì em đi trước đây.’

Chu Vân rời đi, Thẩm Kiều ở lại trong phòng một mình.

Phòng của cô ở gần biển, đường chiếu của ánh nắng mặt trời cũng rất tốt, Thẩm Kiều đứng dậy đi ra bên ngồi dưới ô che năng, sau đó lại ra chơi với nước biển một lúc, khi cô đang đứng dậy chuẩn bị đi về thì tình cờ nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Dạ Mạc Thâm ở trong góc.

“Dạ Mạc Thâm?’

Không phải Chu Vân bảo bây giờ anh đang ngủ trưa sao?

“Anh không ngủ à?’

Ánh mắt của hai người vừa văn chạm vào nhau, Thẩm Kiều chủ động đi đến chỗ anh, sau khi nghe những gì Chu Vân nói ngày hôm nay, trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn, cô muốn Dạ Mạc Thâm giải thích những nghỉ vấn này cho mình.

“Tìm anh?” Thấy cô bước về phía mình, Dạ Mạc Thâm có một dự cảm mơ hồ, khi đi tới trước mặt anh, cô cau mày, lạnh lùng nói: “Nếu như tìm anh để nói chuyện ly hôn hoặc rời đi thì anh vẫn sẽ nói lại câu nói kia, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện này nữa.’

“Tại sao anh lại đưa tôi đến nơi này? Tóm lại anh coi tôi là gì?’

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi