CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong phòng bệnh, Hàn Tuyết U suy yếu ngồi dựa vào chiếc gối sau thắt lưng, lương tâm vô cùng cắn dứt.

Vào lúc vừa mới tỉnh dậy nhìn thấy Hàn Thanh Túc, Hàn Tuyết U sợ hãi vô cùng, thiếu chút nữa bị dọa đến hôn mê một lần nữa.

Cô ta thật sự không ngờ rằng Thẩm Kiều lại gọi Hàn Thanh Túc đến đây, cũng không biết hai người đã gặp nhau chưa.

Nếu cô ta đánh mất quả dưa hấu lớn như Dạ Mạc Thâm để lấy anh Hàn, như vậy chính là một cuộc kinh doanh không có kinh tế.

Cho dù là thân phận hay tình cảm, Hàn U Tuyết đều muốn có.

"Vì điều gì?" Giọng Hàn Thanh Túc lạnh lẽo, nghe không ra một tia tình cảm, Hàn Tuyết U ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của anh ta, nháy mắt sợ đến mức phải cụp mi xuống, cô ta nên nói như thế nào? Cô ta không nghĩ rằng Hàn Thanh Túc sẽ biết chuyện này, cũng không nghĩ tới chuyện anh ta sẽ nhúng tay vào.

Chỉ có thể nói, lần này cô ta đã tính sai.

Lúc cắt cô tay cô cũng không để ý lắm, lúc đầu cô chỉ cắt rách một chút da, nhưng máu chưa chảy nhiều, nên cô dùng lực, ai biết tay run lên....

Cảm giác như cô ta vừa đi dạo quỷ môn quan một chuyến.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Tuyết U liền sợ hãi, hốc mắt cũng theo đó đỏ lên, sau đó nước mắt không ngừng chảy xuống.

Hàn Thanh Túc nhìn bộ dáng này của cô ta, nhịn không được liền nhíu mày.

"Hỏi cô một câu cô liền khóc? Dũng khí của cô vào lúc đó đâu rồi?"

"Đại ca......" Hàn Tuyết U giật mình gọi tên anh ta, Hàn Thanh Túc nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, chỉ cảm thấy phiền phức, hoàn toàn không có một chút cảm giác đau lòng nào, trên mặt anh ta trước sau đều bìn tĩnh, không có một chút động lòng nào.

"Em.....Em sai rồi, anh đừng tức giận." Hàn Tuyết U biết, Hàn Thanh Túc không phải người dễ cảm động trước cảnh khóc lóc, cách duy nhất đối phó với anh ta chính là thừa nhận sai lầm, vì vậy cô nhanh chóng xin lỗi Hàn Thanh Túc.

"Anh Hàn, Thẩm Kiều đến rồi."

Ngoài cửa truyền đến giọng nói thông báo của Tô Cửu, nghe thấy Thẩm Kiều đến, sắc mặt Hàn Tuyết U trở lên tái nhợt, đứng bật lên, lớn tiếng nói: "Không được! Tôi không muốn gặp cô ấy!"

Cô ta như hét lên thất thanh, giọng nói chói tại khiến những người đứng bên trong và bên ngoài đều giật mình, Hàn Thanh Túc nhíu mày: " Không gặp?"

"Đúng!" Hàn Tuyết U ra sức gật đầu: 'Tôi không muốn gặp cậu ấy, thư ký Tô, cô mau bảo cô ấy đi đi!"

Không biết Thẩm Kiều đã gặp Hàn Thanh Túc chưa, nhưng hiện tại cô ta không thể mạo hiểm, một chút cũng không, nếu chưa gặp, lần hành động này mới có ý nghĩa, vĩnh viễn cũng không để họ gặp được nhau.

Nếu đã gặp qua, cô ta cũng không hối hận.

Dù sao giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Hàn Tuyết U tự nhiên kích động, ngay cả ánh mắt cùng cử động cơ thể cũng trở lên gấp gáp, Hàn Thanh Túc nhìn thấy biểu cảm của cô ta liền nhíu mày lại. Hôm qua, Thẩm Kiều vẫn còn đối với Hàn Tuyết U nhiệt tình như chị em, vẫn lo lắng cô ta sẽ xảy ra chuyện lúc dời đi hãn còn thất hồn lạc phách, nhưng thái độ của Hàn Tuyết U lại khác.

Hai người so với nhau đều có cảm xúc trái ngược.

Ở ngoài cửa, Thẩm Kiều nghe thấy những lời Hàn Tuyết U nói trong phòng, Tô Cửu khó xử quay đầu nhìn cô ấy.

"Thẩm Kiều..... Tuyết U cô ấy..."

Sắc mặt Thẩm Kiều có chút tái nhợt, cúi đầu cắn môi dưới, như là đang cố gắng nhẫn nhịn, một lát sau cô ấy ngẩng đầu khẽ mỉm cười: " Cơ thể cô ấy còn suy yếu, mới làm cho cô ấy trở lên kích động như vậy. Nếu hiện tại cậu ấy không muốn gặp tôi, vậy tôi về trước."

Nói xong, Thẩm Kiều cũng không chờ Tô Cửu có phản ứng, liền xoay người rời đi.

Cách một bức tường, đương nhiên có thể nghe thấy cuộc đối thoại bên ngoài.

Hàn Tuyết U nghe thấy tiếng cô ấy không khỏi lùi về phía sau, trong lòng cũng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm trên mặt cũng trở lên tự nhiên. Nhưng khi vừa thả lòng, chợt thấy có một ánh mắt sắc bén nhìn chăm chăm vào cô ta, Hàn Tuyết U nhìn lại mới phát hiện ánh mắt Hàn Thanh Túc, ánh mắt mang theo sự thăm dò nhìn chằm chằm vào cô ta.

Hàn Tuyết U lập tức đứng dậy, trở lên khẩn trương, lắp bắp nói: "Đại ca, em, em hiện tại không muốn nhìn thấy cậu ấy mà thôi, em....."

" Không cần giải thích." Hàn Thanh Túc đứng lên, một tay đút túi nói: "Tôi không có hứng thú với mâu thuẫn của bọn con gái các cô, cùng nắm.......

"Anh ta dừng một chút, một lát sau lạnh lùng nói: "Ngày hôm qua là cô ấy bất chấp đưa cô đến bệnh viện, cô chẳng phải lên đi nói một lời cảm ơn đối với cô ấy sao? Người nhà họ Hàn dạy cô như vậy sao?"

Sắc mặt Hàn Tuyết U trở lên trắng bệch: "Đại ca, em.....

Hàn Thanh Túc xoay người đi ra ngoài.

"Đai ca!"

Hàn Tuyết U cất tiếng gọi to, muốn nhảy xuống giường để đuổi theo, nhưng bước chân của Hàn Thanh Túc lại rất nhanh, anh ra rất nhanh ra khỏi phòng bệnh, sau đó dặn dò Tô Cửu: "Trông chừng cô ta, đừng để cô ta chạy loạn"

"Được, anh Hàn." Tô Cửu đi vào, đóng cửa phòng bệnh lại, nhưng Hàn Tuyết U đã đuổi đến.

"Cô Hàn Tuyết U, anh Hàn nói, cô hiện tại thân thể còn yếu, vẫn là nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi thì hơn."

"Không, đại ca hiểu nhầm tôi, tôi phải giải thích với đại ca!" Hàn Tuyết U đẩy mạnh Tô Cửu, nhưng dù sao cơ thể đang suy nhược, lập tức bị Tô Cửu đẩy ngã ngồi trên giường, sau đó Tô Cửu thở dài một tiếng, nhìn về phía cô ta giải thích: " Tính tình của anh Hàn cô cũng hiểu rõ, nếu Hàn Tuyết U cô nhất quyết đuổi theo, anh Hàn sẽ tức giận."

Nghe đến đó, Hàn Tuyết U mới phản ứng lại, đúng vậy, tính khí Hàn Thanh Túc chính là như vậy, nếu bây giờ

co-vo-danh-trao-284-0

co-vo-danh-trao-284-1

co-vo-danh-trao-284-2

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi