Đối với Thẩm Kiều, những lời này chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang.
Cô không ngờ là Hàn Tuyết U sẽ nói thằng ra như vậy, hơn nữa giọng nói cũng không nhỏ.
Cô hơi lo lắng và hoảng sợ ngầng đầu, nhìn về phía cửa phòng bệnh.
“Kiều Kiều! Bây giờ cậu rất sợ hãi đúng không? Bởi vì cậu mang thai đứa con của Dạ Lẫm Hàn, cho nên dù cậu và Dạ Mạc Thâm ở bên nhau, trong lòng cậu cũng không có cách nào yên ổn. Nếu như… Mình nói nếu như, nếu như Dạ Mạc Thâm biết cậu và Dạ Lẫm Hàn xảy ra quan hệ, cậu cảm thấy… Anh ấy còn có thể chứa chấp cậu à?”
Nghe đến đây, đáy lòng Thẩm Kiều đã lạnh lẽo như băng, cô nhìn Hàn Tuyết U: “Vậy thì sao hả? Cậu muốn kề chuyện này cho anh ấy biết sao? Hay là cậu cảm thấy cậu nói như vậy, mình sẽ ly hôn với Dạ Mạc Thâm, sau đó cậu có cơ hội?”
Hàn Tuyết U lắc đầu, trên mặt cô ta đầy vẻ hoảng hốt: “Không phải!
Kiều Kiều! Cậu lại hiểu lầm mình rồi!
Chỉ cần cậu không muốn nói, dù bị đánh chết mình cũng sẽ không nói ra. Kiều Kiều! Chúng ta là chị em tốt mà. Từ trước tới nay, tớ luôn lo nghĩ vì cậu. Cậu xem cái này di…”
Hàn Tuyết U đột nhiên lấy ra một bản hợp đồng, đưa đến trước mặt Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều vốn không thèm để ý, nhưng khi thấy cái tên trên hợp đồng… Trong nháy mắt, sắc mặt cô trở nên tái nhợt, hơi thở cũng trở nên dồn dập: “Tại sao bản hợp đồng này lại ở trong tay cậu?”
Hàn Tuyết U không lên tiếng, ánh mắt hơi sợ hãi nhìn cô.
Đây là hợp đồng ly hôn mà cô đã ký với Dạ Mạc Thâm. Nhưng tại sao hợp đồng lại nằm trong tay Hàn Tuyết U? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở đây?
Chẳng lẽ… Dạ Mạc Thâm nói rằng anh sẽ cho cô một câu trả lời hài lòng, câu trả lời của anh chính là phần hợp đồng ly hôn này sao?
“Kiều Kiều! Mình biết cậu có tình cảm rất sâu với Dạ Mạc Thâm.
Nhưng mà… Tình cảm là thứ không thể ép buộc, anh ấy vốn… Không thích cậu lắm… Nếu anh ấy biết đứa bé trong bụng cậu là con của Dạ Lẫm Hàn, vậy anh ấy sẽ càng chán ghét cậu hơn. Nếu đi theo anh ấy, cậu sẽ rất đau khổ, hay là cậu hãy đến với Dạ Lẫm Hàn đi, như vậy không tốt hơn à? Dạ Lẫm Hàn thật sự rất thích cậu đấy!”
“Cậu đừng nói nữa!” Thẩm Kiều lớn tiếng cắt đứt lời của cô ta: “Mình muốn lựa chọn thế nào là chuyện của mình, không cần bất cứ ai dạy mình phải lựa chọn ra sao. Mình thích ở bên ai thì sẽ ở bên người đó!
Cậu cũng nói tình cảm là thứ không thể ép buộc, vậy tại sao phải ép mình ở bên Dạ Lẫm Hàn? Hàn Tuyết UI!
Chúng ta luôn coi nhau như chị em thân thiết, cậu vẫn luôn nói cậu làm vậy vì tốt cho mình, nhưng cậu đã bao giờ hỏi mình một câu chưa?
Mình muốn ở bên Dạ Lẫm Hàn à?
Cậu chỉ biết là anh ta thích mình, nhưng từ đầu đến cuối, cậu không hỏi là mình có thích anh ta không?
Dù cậu biết, cậu vẫn sẽ cố ý để mình và anh ta ở cùng một chỗ, cậu nói dễ nghe là vì tốt cho mình, nhưng… Cậu thật sự không vì sự ích kỷ của cậu sao?”
Bị cô nói thế, Hàn Tuyết U sửng sốt tại chỗ, cô ta ngơ ngác nhìn cô: “Ích… Ích kỷ ư?”
“Nếu như cậu không ích kỷ, chắc chắn cậu sẽ phát hiện, cậu hành động như vậy chẳng khác nào cậu đang ép buộc mình. Nhưng đầu óc cậu đã hoàn toàn mê muội vì tình cảm trong lòng cậu rồi. Cho nên cậu vẫn luôn cố ý kết hợp mình và Dạ Lẫm Hàn, muốn đề mình và anh ta ở bên nhau, mình nói có đúng không?”
“Kiều Kiều…”
“Hôm nay là một lần cuối cùng mình đến gặp cậu. Tuyết U! Dù sau này cậu làm gì cũng không liên quan đến mình nữa. Đúng là cậu từng đối xử rất tốt với mình, nhưng mà… Mình cũng không hề ỷ lại cậu. Từ trước đến nay, tình cảm của chúng ta vẫn luôn đến từ hai phía. Cho nên mình không nợ cậu. Hơn nữa hôm qua mình đã cứu cậu một mạng, mình càng không nợ cậu gì cả. Lần sau mình sẽ không đến gặp cậu nữa.”
Nói xong, Thẩm Kiều lập tức xoay người đi ra ngoài.
Cô phải tuyệt tình một chút, nếu không… Lòng cô quá mềm mại, Hàn Tuyết U rất dễ làm cô xúc động.
“Cho dù có một ngày, Dạ Mạc Thâm cầm bản hợp đồng này và đòi ly hôn với cậu, cậu cũng không có vấn đề gì sao? Kiều Kiều! Cậu nói mình ích kỷ, nhưng mình làm thế này không phải vì cậu sao? Nếu anh ấy thật sự ly hôn với cậu, đến lúc đó cậu phải làm gì mới được?”
“Vậy sao?” Thẩm Kiểu cười nhạt: “Đến lúc đó thì đến lúc đó rồi hãy nói. Hơn nữa đó cũng là chuyện của mình. Bản thân mình cũng có năng lực xử lý tốt những việc này.”
Thấy cô thật sự cất bước rời khỏi phòng bệnh, Hàn Tuyết U mới cảm thấy tim mình đập rộn lên, cô ta đột nhiên nhảy xuống giường và ôm lấy cánh tay cô: “Kiều Kiều! Cậu đừng đi! Mình sai rồi… Nhưng mình thật sự không thể sống mà không có Mạc Thâm. Anh ấy không thích cậu, cậu nhường anh ấy cho mình được không? Mình chỉ cầu xin cậu một lần này thôi!”
“Cậu vừa nói gì?” Thẩm Kiều cho là mình nghe nhầm, cô trợn tròn mắt, nhìn Hàn Tuyết Uy với vẻ khó tin: “Cậu thử nói lại lần nữa xem!”
“Kiều Kiều! Mình thật sự xin lỗi.
Mình cũng biết là yêu cầu này rất quá đáng. Nhưng nếu mình không có anh ấy, mình thật sự không sống nổi nữa. Chỉ cần mình còn sống, mình cứ suy nghĩ về anh ấy. Hôm qua cậu không nên cứu mình, cậu nên đề mình chết đi, như vậy mọi chuyện yên ồn thuận lợi.”
Nghe đến đây, Thẩm Kiều cười lạnh, cô nhìn Hàn Tuyết U bằng ánh mắt đầy vẻ cười nhạo, nhưng nụ cười của cô càng giống như đang tự giêu cợt mình: “Cậu nói vậy là đang trách mình sao? Trách mình bởi vì mình đã cứu cậu ư? Hay là cậu đang dùng mạng sống của cậu để đe dọa mình?”
“Kiều Kiều! Mình thật sự không hề nghĩ như vậy! Nhưng mình cũng thật sự thích anh ấy! Bây giờ cậu đã mang thai, Dạ Lẫm Hàn lại thích cậu như vậy, cậu đổi một người để thích không được à? Dạ Lẫm Hàn mới là người đàn ông có thể mang đến hạnh phúc cho cậu!”
“Cậu dựa vào đâu mà nói là anh ta có thể mang lại hạnh phúc cho mình? Tại sao mình phải tiếp nhận loại hạnh phúc này? Tuyết U! Lúc trước cậu không phải là người như vậy! Tại sao bây giờ cậu lại biến thành thế này?”
“Kiều Kiều! Cậu nhường anh ấy cho mình đi! Nhường cho mình đi mà!” Hàn Tuyết U cứ như trúng tà vậy. Cô ta không trả lời Thẩm Kiều, chỉ ôm đùi cô và lặp đi lặp lại một câu hãy nhường Dạ Mạc Thâm cho cô ta.
Thẩm Kiều giãy giụa, muốn rút chân mình khỏi lòng bàn tay cô ta.
Nhưng hình như Hàn Tuyết U rất quyết tâm, cô ta cứ ôm chặt chân cô, hai mắt đẫm nước mắt, mông lung cầu xin cô.
“Kiều Kiều! Chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy! Cậu cũng chứng kiến tấm lòng của mình dành cho cậu rồi. Từ trước đến nay, mình không cầu xin cậu điều gì. Chỉ một lần này thôi… Mình cầu xin cậu đấy!
Xin cậu Nhường Dạ Mạc Thâm lại cho mình! Kiều Kiều! Mình thật sự không thể sống nồi nếu không có anh ấy!”
Hàn Tuyết U cứ liên tục khóc nức nở. Cô ta khóc vô cùng thê thảm mà không hề chú ý đến Thẩm Kiều.
Thẩm kiều đứng đó, trên gò má trắng nõn đã ướt đẫm nước mắt, cô cắn chặt môi dưới của mình để không bật khóc thành tiếng.
“Cậu đang dùng mạng sống của cậu để đe dọa mình à? Vì vậy tình bạn của chúng ta sẽ hoàn toàn tan vỡ vì một người đàn ông sao? Cậu cũng không cần chị em nữa đúng không?”
“Không!” Hàn Tuyết U lắc đầu lia lịa: “Chỉ cần cậu đồng ý nhường Dạ Mạc Thâm lại cho mình, chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm chị em thân thiết. Kiều Kiều! Sau này mình sẽ đối xử tốt với cậu rất tốt, vô cùng tốt. Khi con của cậu ra đời… Mình sẽ đối xử với đứa bé như con của mình, sau này cậu chính là em gái của mình.
Mình sẽ đối xử tốt với cậu mà!”
Nghe cô ta nói như vậy, Thẩm Kiều cũng xem như hiểu được suy nghĩ của Hàn Tuyết U. Có lẽ, cô ta thật sự yêu Dạ Mạc Thâm quá sâu đậm.
“Cậu nói thật dễ nghe nhỉ?”
Thẩm Kiều nhẹ nhàng cười khẽ, nhưng nước mắt lại chảy ròng trên mặt cô, cô không dám cúi đầu xuống, sợ cô ta phát hiện là cô đang khóc.
Trước kia, cô chỉ dám để Hàn Tuyết U nhìn thấy nước mắt của mình, nhưng bây giờ… Cô cảm thấy nếu mình còn để Hàn Tuyết U nhìn thấy cô khóc, có lẽ cô ta sẽ cười nhạo cô.
Bây giờ, trong lòng cô ta tràn đầy hình ảnh của Dạ Mạc Thâm.
“Nhưng mà… Cậu chỉ nghĩ đến chuyện cậu thích Dạ Mạc Thâm, lại không hề nghĩ đến cảm nhận của mình!”
Từ đầu đến cuối, cô vẫn không biết tại sao mình và Hàn Tuyết U lại thích cùng một người đàn ông. Mà vì người đàn ông này Hàn Tuyết U sẽ thay đổi lớn như vậy, còn xảy ra tranh cãi với mình.