Chuyện lần này xảy ra rất đột nhiên. Sau khi Thẩm Kiều rời đi, Tô Cửu đỡ Hàn Tuyết U trở về giường bệnh, cô ta không nhịn được hỏi Hàn Tuyết U một câu: “Sao hai người lại cãi nhau?”
Hàn Tuyết U vừa khóc thút thít, vừa quay lưng không trả lời.
Tô Cửu cũng nhận ra là hai người này không cãi nhau vì tranh chấp thông thường. Trước khi rời đi, Thẩm Kiều có nhìn Hàn Tuyết U một lần, ánh mắt đó giống như muốn cắt đứt tình nghĩa với cô ta.
Tô Cửu hơi do dự, hay là cô ta nên nói chuyện này cho Hàn Thanh?
Tô Cửu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói với Hàn Tuyết U: “Cô Tuyết U nghỉ ngơi cho khỏe nhé! Tôi ra ngoài một lát!”
Nghe cô ta nói vậy, trong lòng Hàn Tuyết U hơi căng thẳng, trách mắng một câu: “Không được phép đi!”
Tôi Cửu hơi nghi ngờ: “Sao vậy cô Tuyết U?”
Hàn Tuyết U từ trên giường ngồi dậy, hoàn toàn không còn dáng vẻ mềm mại yếu đuối như lúc nãy, cô ta cắn răng nghiến lợi nói: “Cô không được phép kể những chuyện đã xảy ra hôm nay cho anh trai tôi!”
Tôi Cửu nhíu mày, trong nháy mắt, cô ta đã nhìn thấy Hàn Tuyết U đang để lộ tính tình khác thường.
Cô ta đã nhìn lầm rồi sao? Một giây trước, Hàn Tuyết U vẫn còn khóc lóc sướt mướt, sao lúc này đột nhiên biến thành dáng vẻ ngang ngược thế này?
“Cô Tuyết U! Tôi vừa nghe lầm sao? Cô đang nói chuyện với tôi à?”
“Thư ký Tô! Đây là thù oán riêng giữa tôi và Kiều Kiều, phiền cô đừng nói cho anh trai tôi biết, tôi sợ anh ấy lo lắng!”
“Vậy sao?” Tô Cửu lại cảm thấy không phải như vậy, sắc mặt Hàn Tuyết U thay đổi quá nhanh.
“Thật đấy! Thư ký Tô! Tôi cầu xin cô mà!” Cô ta vừa nói, vừa tiến lên ôm lấy cánh tay Tô Cửu và lắc lắc, đôi mắt cô ta nhìn Tô Cửu đầy vẻ ngây thơ, trong sáng và ÿ lại như một đứa bé: “Tôi sẽ tự xử lý được! Hôm nay tâm trạng Kiều Kiều không tốt.
Đợi tôi ra viện, tôi lại đi xin lỗi cô ấy là quan hệ của chúng tôi lại trở nên tốt đẹp thôi. Thư ký Tô! Cô đừng nói với anh tôi, được không?”
Nhìn dáng vẻ của cô ta, Tô Cửu lại đột nhiên cảm thấy có lẽ lúc nãy mình nhìn lầm rồi. Dù cô ta không nhìn lầm, có lẽ chỉ là tính tình Hàn Tuyết U rất giống con nít. Nghĩ vậy, Tô Cửu đồng ý với cô ta: “Tôi biết rồi!
Cô Tuyết U cứ yên tâm di!”
Nghe cô ta nói vậy, Hàn Tuyết U mới lộ ra một nụ cười: “Cảm ơn thư ký Tô!”
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Thẩm Kiều ngồi lên xe, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Hốc mắt cô vẫn đỏ bừng vì lúc nãy đã khóc. Chu Vân cầm khăn giấy, liên tục lau chùi khóe mắt cho cô.
Đột nhiên Thẩm Kiểu giơ tay ngăn lại động tác của cô ta, Chu Vân hơi sửng sốt một lát: “Sao vậy mợ chủ?”
Thẩm Kiều cầm lấy khăn giấy từ tay cô ta, nhẹ nhàng lau chùi khóe mắt của mình: “Tôi không sao cải Hôm nay chúng ta cứ về đi, sau này cũng không cần đến nữa.”
Mặc dù Chu Vân không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng từ vẻ mặt và giọng nói của Thầm Kiều, cô ta cũng có thể nhận ra là chuyện này không phải chuyện nhỏ. Có vẻ quan hệ của hai người đã tan vỡ, nhưng không ai biết nguyên nhân là gì.
Trong lòng Chu Vân có cảm trăm nghỉ vấn, nhưng trông Thẩm Kiều có vẻ hơi khó chịu, cô ta đành không hỏi bất cứ vấn đề nào.
Thẩm Kiều không rơi nước mắt nữa. Thông qua cửa kính xe hơi, cô nhìn thấy cổng bệnh viện đang dần cách xa.
Bắt đầu từ hôm nay, Thầm Kiều chính thức mất đi người chị em tốt của mình. Sau này… Cô cũng không còn người bạn nào tên là Hàn Tuyết U.
* Vào hôm xảy ra chuyện, Chu Vân vẫn nghĩ là tâm trạng không vui của Thẩm Kiểu sẽ kéo dài rất lâu, thậm chí có thể ảnh hưởng đến Dạ Mạc Thâm. Nhưng cô ta thật sự không ngờ, ba người về đến Biệt thự Giang Hải, không lâu sau, Thẩm Kiều đã điều chỉnh tốt tâm trạng và cảm xúc của mình. Khi Chu Vân nói chuyện với cô, vẻ mặt cô lạnh nhạt, giọng nói tỉnh táo như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Sau đó đến buổi chiều, Thẩm Kiều nói là mình muốn đi ra ngoài, Chu Vân và chú Kim muốn tiếp tục di theo cô, nhưng bị cô từ chối một cách dứt khoát.
“Hai người đừng đi theo tôi nữa, hôm nay tôi muốn tìm bạn tôi và ôn lại chuyện cũ. Tôi muốn đi một mình!”
Ở bệnh viện mới xảy ra chuyện như vậy… Chu Vân và chú Kim hai mắt nhìn nhau, cả hai người đều cảm thấy không yên tâm: “Mợ chủ! Dù mợ không để chú Kim đưa đón, nhưng mợ hãy để tôi đi cùng di. Chỉ cần mợ chủ đồng ý, tôi có thể đi đến bất cứ nơi nào với mợ.”
“Thật sự không cần đâu!” Thẩm Kiều nhàn nhạt lắc đầu: “Hai người cũng đừng lo lắng, tôi cũng là người trưởng thành rồi, không phải là một đứa con nít, tôi thật sự không sao mà!”
“Nhưng mà…”
“Đúng rồi! Chu Vân! Chú Kim!
Hai ngày nay hơi nhiều chuyện xảy ra, nhưng những chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ… Phiền hai người giữ bí mật giúp tôi. Tạm thời tôi không muốn để Mạc Thâm biết những chuyện này.”
Chu Vân cắn môi dưới. “Mợ chủ!
Mợ yên tâm đi! Nếu tôi đã đồng ý với mợ, chắc chắn tôi sẽ giữ kín như bưng. Chẳng qua tôi và chú Kim đều rất lo cho mợ… Hay là mợ để chú Kim đưa mợ đi, nhìn mợ đến nơi rồi chú Kim quay về?
Chu Vân rất lo lắng cho cô, cô ta cứ thuyết phục Thẩm Kiều. Thẩm Kiề cũng hiểu được tâm trạng của cô ta, cuối cùng chỉ có thể đồng ý, để chú Kim đưa cô đến chỗ Tiểu Nhan, Tiểu Nhan đích thân ra đón cô, sau đó chú Kim sẽ rời đi.
“Sao đột nhiên cô lại tới đây?
Chẳng lẽ cô không quen sống ở Biệt thự Hải Giang à?”
Tiểu Nhan dùng giọng diệu trêu ghẹo để nói mấy lời này với cô, nhưng sắc mặt của Thầm Kiều lại vô cùng khó coi, có vẻ không vui. Tiểu Nhan nói chuyện với cô một lúc lâu, mới phát hiện có gì đó không đúng, vì vậy lập tức hỏi cô: “Cô sao vậy?”
Thẩm Kiều vềnh đôi môi đỏ mọng, ngơ ngác nhìn cô ấy: “Tôi có thể ở nơi này vài ngày không?”
Tiểu Nhan: “… Cô có nhầm không vậy? Hai người lại cãi nhau à?”
“Tôi có chút việc muốn nói với cô. Trong lòng tôi không chắc chắn, tôi không biết là mình nên làm thế nào nữa.”
Tiểu Nhan chú ý thấy ánh mắt buồn bã của cô, lúc này cô ấy mới gật đầu: “Vậy cô cần chìa khóa rồi lên lầu trước đi, đợi tôi ra siêu thị gần đây mua ít đồ. Cũng sắp tối rồi, buổi tối chúng ta dùng cơm cùng nhau đi!”
“Được thôi!”
Thẩm Kiều nhận lấy chìa khóa trong tay cô ấy và nhìn cô ấy với ánh mắt biết ơn: “Tiểu Nhan! Cảm ơn cô!”
Mặc dù hai người mới quen biết không lâu, nhưng Tiểu Nhan đối xử với cô… Đúng là khá tốt.
Hơn nữa, bây giờ cô nghĩ lại, cách xử sự của Tiểu Nhan và Hàn Tuyết U hoàn toàn khác nhau.
Khi Dạ Mạc Thâm xuất hiện bên cạnh cô, Hàn Tuyết U sẽ cố gắng đến gần Dạ Mạc Thâm nhưng Tiểu Nhan sẽ không, cô ấy luôn cố gắng cách họ thật xa, vẫn luôn duy trì một khoảng cách. Hơn nữa, trước mặt cô, cô ấy sẽ nói tốt giúp Dạ Mạc Thâm, sẽ không ép cô và Dạ Lẫm Hàn đến với nhau.
Hình như giữa người với người cũng có nhiều điểm khác nhau nhỉ?
“Cảm ơn gì chứ? Cô ngoan ngoãn một chút là được rồi, tôi cần khoảng một tiếng đồng hồ. Nhìn dáng vẻ của cô, chắc cô cũng không thể đi với tôi được, cho nên tôi vẫn tự đi thôi, còn cô thì ngoan ngoãn lên lầu ngồi đợi di.”
Sau khi Tiểu Nhan rời đi, Thẩm Kiều cầm chìa khóa và một mình lên lâu, cô mở cửa và vào trong.
Phòng trọ của Tiểu Nhan cũng không lớn, nhưng lại tạo cảm giác vô cùng ấm áp.
Ở đây, cô có thể tìm lại một chút cảm quá thân thuộc.
Cô buông túi xách trong tay ra, sau đó ngồi xuống sofa, rốt cuộc cô đã có thể yên lòng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô ngồi trên sofa một lúc lại ngủ quên từ lúc nào không biết. Lúc Tiểu Nhan quay về, trong phòng vô cùng yên tĩnh, cô ấy xách túi đi vào phòng khách mới phát hiện Thẩm Kiều đang nằm co ro trên ghế sofa và ngủ ngon lành.
Tiểu Nhan chỉ có thể chuyển hết túi đồ vào phòng bếp, sắp xếp đồ đạc, sau đó chuẩn bị nấu cơm.
Thẩm Kiều tỉnh lại vì đói. Lúc trưa, tâm trạng của cô không được tốt cho lắm, cho nên cô không ăn nổi thứ gì, nhưng bây giờ cô ta không chỉ là một người, trong bụng cô còn đang thai nghén một sinh mạng bé nhỏ.