Tiêu Túc giơ hộp lên, Thẩm Kiều đành phải đưa tay nhận lấy. Cô mở ra mới phát hiện là một bộ lễ phục.
"Em thay đi, rồi tham gia bữa tiệc với anh."
Thẩm Kiều dừng lại: "Thế nhưng em có chuyện phải đi ra ngoài, em đã hẹn với Tiểu Nhan rồi."
Nghe vậy thì Dạ Mạc Thâm hơi nhíu mày: "Hai hôm nay em dạo chơi với cô ấy đã đủ rồi, hôm nay em không thể tham gia bữa tiệc với anh sao? Em hủy hẹn với cô ấy được không?"
"Những mà em đã hẹn rồi..." Chủ yếu là tối hôm nay cô có chuyện rất quan trọng, nhưng tại sao hết lần này tới lần khác Dạ Mạc Thâm lại bảo cô tham gia bữa tiệc vào ngay lúc này cơ chứ? Nếu cô trực tiếp từ chối anh, hình như không tốt lắm, thế là Thẩm Kiều chỉ có thể nói vòng vo: "Hay là anh đi trước, tối nay em với Tiểu Nhan hội hợp xong sẽ đi qua."
"Có quan trọng như vậy không?" Dạ Mạc Thâm vẫn luôn yên lặng lại đột nhiên hỏi một câu.
"Gì chú?"
"Anh đang hỏi, Tiểu Nhan có quan trọng hơn anh không?"
Thẩm Kiều ngày người tại chỗ, cô ngơ ngác nhìn Dạ Mạc Thâm, đây là chuyện gì thế? Không biết tại sao, lúc này cặp mắt sắc bén như chim ưng của Dạ Mạc Thâm làm Thẩm Kiều cảm thấy có chút chột dạ, ánh mắt của anh giống như có thể nhìn thấu lòng người khác.
Có phải là... Anh đã biết gì đó rồi?
Nghĩ tới đây thì Thẩm Kiều mím môi, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Thật lâu sau cô mới mở miệng nói: "Không phải như vậy, chỉ là... Em đã hẹn với cô ấy."
"Theo giúp anh một lần cũng không được à?" Dạ Mạc Thâm nhíu mi tâm thật chặt, mà giọng nói của anh cũng vô cùng kiềm chế, nghe rất không thoải mái.
Thẩm Kiều nhớ tới tối hôm nay cần đi gặp một người, cô vẫn nhẫn tâm nói: "Thật sự không được, hôm nào đi, nếu lần sau anh lại có tiệc rượu thì em nhất định sẽ đi với anh."
Nghe thế, Dạ Mạc Thâm không nhịn được trào phúng cong môi: "Lần sau à?" Sau đó Dạ Mạc Thâm không nói gì nữa, anh chỉ nhìn chằm chằm cô nửa ngày rồi đột nhiên nói: "Đi đi."
Thẩm Kiều: "..."
Cứ như vậy đã đồng ý rồi sao? Không biết tại sao, Thẩm Kiều luôn cảm thấy quá dễ dàng. Nhưng khi nhìn thời gian thi cô thấy thời gian cô hẹn Tiểu Nhan đã sắp đến.
Mặc kệ đi, hay là làm rõ chân tướng mọi chuyện trước rồi nói sau, sau đó nếu như trở về còn có thời gian, cô sẽ đến bữa tiệc tìm Dạ Mạc Thâm.
"Vậy em đi trước."
Nói xong, Thẩm Kiều đã trực tiếp bước chân lướt qua bên cạnh Dạ Mạc Thâm. Ai biết Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên nắm lấy cổ tay nhỏ gầy của cô lại khiến bước chân của cô bị ngăn cản.
"Em không đi không được sao?"
Thẩm Kiều cúi đầu, cô nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình. Ngón tay của Dạ Mạc Thâm thon dài, khớp nối rõ ràng, vòng tay ấm áp như gọng kìm nắm chặt, cô khó khăn gật đầu: "Đúng, đúng thế, nếu như... lát nữa trở lại còn thời gian, em sẽ đi tìm anh."
Vừa dứt lời, Thẩm Kiều cũng cảm nhận được sức anh nắm cổ tay mình tăng thêm, thế nhưng rất nhanh anh đã nới lỏng ra. Thẩm Kiều được tự do, cô cúi đầu nhìn vẻ mặt và ánh mắt của Dạ Mạc Thâm xem thế nào, chỉ là Dạ Mạc Thâm lại chuyển động xe lăn rời đi với tốc độ rất nhanh.
Anh lập tức biến mất tại góc rẽ, Thẩm Kiều nháy mắt nhìn Tiêu Túc ở bên cạnh.
"Anh ấy sao vậy?"
Tiêu Túc có chút buồn bực, cậu ta há mồm muốn nói gì đó, cuối cùng lại lắc đầu:
"Không có gì."
Thẩm Kiều: "... Thật à?"
"Mợ à, anh Dạ hi vọng anh ấy có thể đi cùng cô đến buổi tiệc tối nay."
"Thật xin lỗi, tôi đã hẹn với Tiểu Nhan rồi. Hay là anh gửi tôi địa chỉ đi, trở về tôi sẽ lập tức chạy tới. Với lại bữa tiệc bắt đầu vào lúc mấy giờ?"
Tiêu Túc suy nghĩ rồi vẫn nói với cô."Tám giờ chính thức bắt đầu."
Tám giờ à? Thẩm Kiều nhìn thoáng qua màn hình điện thoại: "Bây giờ còn không đến sáu giờ, chắc hẳn tôi sẽ có thời gian đến."
Nói xong Thẩm Kiều cầm lấy chiếc hộp trong tay Tiêu Túc nói: "Tôi nhận lễ phục trước, Tiêu Túc, anh gửi địa chỉ vào điện thoại của tôi nhé. Tôi đi trước đây."
Thẩm Kiều rời đi rất nhanh, cô ngồi lên xe của chú Kim, sau đó rời khỏi biệt thự Hải Giang. Cô không biết là Dạ Mạc Thâm đang đứng ở cửa sổ lầu hai, ánh mắt lạnh như băng của anh nhìn chiếc xe kia đi xa.
Trên đường đến chỗ hẹn, Thẩm Kiều lại nhìn đồng hồ. Lần này Dạ Lẫm Hàn hẹn ở một chỗ rất xa, cô đi từ biệt thự Hải Giang đến cần thời gian khoảng nửa tiếng. Mặc dù hiện tại không đến sáu giờ, thế nhưng chạy xe sang cũng cần hơn sáu giờ, đến lúc đó sẽ tốn rất nhiều thời gian, cũng không biết nói chuyện cần mất bao lâu.
"Chú Kim, phiền chủ chạy nhanh một chút."
Thẩm Kiều nghĩ tới đây đã không nhịn được lên tiếng hối một câu, thật ra cô không cần phải hối, dù sao... Đi đường vẫn cần an toàn là quan trọng nhất.
Chỉ là... Hôm nay cô luôn cảm thấy tinh thần có chút không tập trung, loại cảm giác này từ lúc cô đụng phải Dạ Mạc Thâm cho đến ngồi xe, vẫn đang tăng lên, cho tới vây giờ... Thậm chí mí mắt của cô còn giật giật.
Cô cảm thấy hình như có chuyện gì lớn sắp xảy ra.
Điện thoại của cô rung lên một cái, là Tiêu Túc gửi địa chỉ tới cho cô, sau đó còn kèm một câu nói.
"Mợ à, nếu như có thể thì bây giờ cô hãy trở về đi. Nếu như không được, hi vọng tối nay cô có thể đến hiện trường đúng giờ, bởi vì tối hôm nay là ngày rất quan trọng!"
Ngày quan trọng à? Thẩm Kiều trả lời lại, cô hỏi Tiêu Túc là ngày quan trọng gì.
Vừa gửi xong tin nhắn không lâu, Tiểu Nhan đã gọi điện thoại tới cho cô.
"Kiều Kiều, tôi đã đến, cô đã tới chưa?"
Thẩm Kiều không rành đường, cô chỉ có thể hỏi chú Kim: "Chú Kim, chúng ta sắp tới chưa?"
Chú Kim yên lặng một hồi, đại khái là đang tính thời gian, một lát sau ông ta mới nói: "Sắp rồi, đại khái còn chừng mười phút nữa."
Tiểu Nhan ở bên kia nghe thấy chú Kim nói mới gật đầu: "Vậy được rồi, tôi sẽ đợi cô mười mấy phút, nhưng tôi sẽ vào trước, lát nữa cô cứ vào tìm tôi là được."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Túc còn chưa trả lời tin nhắn của cô, có thể là cậu ta đi làm việc rồi chăng?
Cô suy nghĩ rồi buông điện thoại xuống.
Đã đến chỗ hẹn, Thẩm Kiều bước vào bên trong đã nhìn thấy Tiểu Nhan ngồi ở trong góc. Hiện tại không có nhiều người, chủ Kim cũng đi theo sau lưng cô bước vào.
Hôm nay bản thân có lời cần nói riêng nên Thẩm Kiều dừng bước chân lại, sau đó cô quay đầu nói với chú Kim: "Chú Kim, hôm nay chú về trước đi."
"Thế nhưng mà không phải lát nữa cô còn muốn đến tham gia bữa tiệc tối sao? Tôi biết đường, tôi có thể ở đây chờ mợ."
"Không sao, dù sao còn thời gian, không nóng vội."
"Chủ yếu tôi sợ chú Kim chờ quá lâu, hiện tại cũng không còn sớm, cho nên lát nữa tôi tự gọi xe đi qua là được."
Chú Kim nhìn đồng hồ, đại khái cảm thấy Thẩm Kiều nói cũng có lý, nên ông ta gật đầu rồi rời đi.
Sau khi ông ta đi, Thẩm Kiều mới đi đến chỗ của Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan đang nhàm chán, cô ấy nhìn chằm chằm vào điện thoại. Đến giờ là nhìn quanh khắp nơi, cuối cùng cô ấy nhìn thấy Thẩm Kiều đang đi tới, thế là Tiểu Nhan đứng dậy không ngừng vẫy tay và la to với cô: "Kiều Kiều, ở đây nè!"
Thẩm Kiều đi đến chỗ cô ấy, sau đó cô ngồi xuống trước mặt cô ấy.
"Dạ Lẫm Hàn đâu?"