CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

"Anh ta còn chưa tới đâu, cô ngồi xuống trước đi. Hiện tại đúng giờ cơm tối, chúng ta chọn món ăn trước thôi."

Tiểu Nhan kêu cô ngồi xuống bên cạnh, Thẩm Kiều đành phải ngồi xuống. Cô nhìn thoáng qua thời gian đã sáu giờ rưỡi rồi, cách tám giờ còn một tiếng rưỡi, nhiều đây thời gian đủ nói chuyện rồi nhỉ?

Nhìn thấy bộ dáng của cô, Tiểu Nhan không nhịn được hỏi một câu: "Cô đang gấp sao? Còn có chuyện gì khác à?"

Thẩm Kiều nói chuyện buổi tiệc tối với Tiểu Nhan.

"Sao cô lại không nói cho tôi biết chứ? Nếu tôi biết là tôi đã để cô đi rồi, bên này có tôi là được."

"Tới cũng đã tới rồi, bây giờ nói cũng vô dụng."

"Sao lại vô dụng? Hay là bây giờ đi đổi váy rồi trực tiếp chạy về đi? Bằng không ảnh hưởng vợ tình cảm chồng hai người sẽ không tốt lắm."

"Không sao, tôi đã nói sẽ chạy tới chỗ anh anh ấy. Tám giờ buổi tiệc mới chính thức bắt đầu, ăn cơm với hai người đến bảy giờ thì tôi cũng dư thời gian để quay về."

Nghe cô nói như vậy, Tiểu Nhan mới yên lòng: "Vậy được rồi, chúng ta gọi món ăn trước. Phó tổng giám đốc Dạ nói mười phút sau anh ta mới đến, anh ta bảo chúng ta tùy tiện gọi món đi."

"Được." Thẩm Kiều gật đầu, Tiểu Nhân gọi hai món ăn. Thật ra cô cũng không còn lòng dạ nào, lúc đầu cô còn có chút nóng nảy, nhưng bây giờ toàn bộ tinh thần của cô đều đặt trên người Dạ Mạc Thâm, cô không còn quan tâm mấy với chuyện lần này.

Lời Dạ Mạc Thâm vừa nói ở trước cửa khiến cô có ấn tượng rất sâu sắc.

Mười phút sau, cuối cùng Dạ Lẫm Hàn đã đến. Hình như anh ta cố tình mặc một bộ âu phục màu trắng thắt nơ gọn gàng, anh ta vừa xuất hiện trong nhà hàng đã hấp dẫn không ít ánh mắt của các cô gái.

Sau đó Thẩm Kiều và Tiểu Nhan đã nghe được các cô gái bàn kế bên bàn tán.

"Người đàn ông này là ai thế? Rất đẹp trai nha."

"Đừng nhìn nữa, loại đàn ông chất lượng tốt này đều đã có bạn gái, nhìn nhiều cũng không phải của chúng ta đâu."

"Haiz, hai cô gái bên cạnh kia không biết ai mới là bạn gái của anh ấy nhỉ?"

"Hẳn là người nhỏ tuổi hơn một chút, nhìn tuổi trẻ xinh đẹp hơn."

"Ngu ngốc, nhất định là người mặc váy màu lam đó. Khí chất của hai người rất hợp, rất xứng đó nha."

Thẩm Kiều: "..."

Những người này bàn chuyện, cô nghe mà không ưa nổi. Nếu như có thể nói, cô rất muốn chen vào một câu rằng hai người các cô đều không phải bạn gái của Dạ Lẫm Hàn.

Tiểu Nhan nhỏ giọng ghé tai cô mắng thầm: "Những người kia bàn chuyện của người khác cũng không biết nhỏ giọng một chút sao? Chúng ta nghe được hết cả rồi."

Đúng vậy, hai cô đều đã nghe hết cả rồi, khẳng định Dạ Lẫm Hàn cũng đã nghe được.

Dạ Lẫm Hàn ngồi xuống đối diện các cô, ánh mắt của anh ta lướt nhanh qua Tiểu Nhan rồi rơi vào trên mặt Thẩm Kiều nói: "Thật xin lỗi, trên đường có chút kẹt xe, cho nên đã đến muộn."

"Không sao không sao." Tiểu Nhan tranh thủ thời gian cười híp mắt khoát tay, Thẩm Kiều vẫn bình tĩnh như cũ.

Bàn bên lại bắt đầu bàn tán.

"Mọi người mau nhìn đi, cô gái đó đã vẫy tay với người đàn ông kia rồi, tôi đã nói cô ấy là bạn gái của người đàn ông kia mà?"

"Cô bị ngu à? Người đàn ông kia rõ ràng đang nhìn cô gái mặc váy lam. Vả lại quan hệ thế nào cũng có thể vẫy, nếu như là bạn trai bạn gái vốn không cần tốt như vậy? Người ta sẽ có ăn ý."

Thẩm Kiều chỉ có thể làm như không nghe thấy, dù sao miệng mọc trên người người khác, cô không quản được.

Hai bên yên lặng một hồi, đột nhiên Thẩm Kiều mở miệng nói: "Anh cả, kết quả điều tra ra sao rồi?"

Dạ Lẫm Hàn nhìn cô, ánh mắt anh ta chăm chú mà dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng theo: "Đã đến giờ này rồi, ăn cơm xong chúng ta bàn lại chuyện này đi."

"Thế nhưng mà..." Trong lòng Thẩm Kiều có chút nóng nảy, cô đang định nói thì cô thấy tay Tiểu Nhan kéo mình ở dưới bàn. Cô nhìn Tiểu Nhan một cái mới ý thức được mình có chút nóng nảy, đối phương là đến giúp mình chứ không phải thiếu nợ mình, nếu cô còn có thời gian vậy chờ một lát nữa đi. Dù sao người ta kẹt xe chạy tới đấy, lúc này nhất định còn chưa ăn cơm.

Vẫn nên ăn cơm với anh ta rồi nói sau. Thẩm Kiều không nói gì nữa, cô yên tĩnh ăn cơm với hai người bọn họ, bàn bên ngẫu nhiên bàn tán hai câu.

Đột nhiên Dạ Lẫm Hàn đưa tay kẹp một miếng thịt bỏ vào chén của cô, Thẩm Kiều sững sở, cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe bàn bên truyền đến tiếng thốt lên: "Tôi không có đoán sai chứ? Người đàn ông kia gắp thức ăn cho cô gái váy lam, quả nhiên bọn họ là bạn trai bạn gái rồi."

Một giọng nói khác không vừa lòng nói: "Ai nói gắp thức ăn thì chính là bạn trai bạn gái, nói không chừng là đạo đãi khách đấy."

"Cô thật sự là lươn lẹo!"

Thẩm Kiều nhìn miếng thịt trước mặt thì trong lòng hơi khó chịu, cô luôn cảm thấy là Dạ Lẫm Hàn cố ý muốn chứng thực lời nói của bọn họ. Anh ta đã nghe được bàn bên nói chuyện, cử chỉ bây giờ của anh ta là đang cố ý.

Mặc dù Thẩm Kiều biết mình nghĩ như vậy rất quá đáng, nhưng trong lòng cô cảm thấy... Anh ta cố ý làm như vậy để cho người khác hiểu lầm.

Thế là Thẩm Kiều không đụng vào miếng thịt kia, cô chỉ ăn thứ trước mặt mình.

Dạ Lẫm Hàn cũng không cảm thấy xấu hồ, anh ta vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ. Bàn bên lại nói tiếp gì đó, Thẩm Kiều cũng không thèm để ý.

Mấy người yên tĩnh ăn cơm xong, Tiểu Nhan nhìn đồng hồ cũng bối rối dùm cô, sau đó cô ấy chủ động hỏi: "Phó tổng giám đốc Dạ, chuyện tôi nhờ anh điều tra thế nào rồi?"

Dạ Lẫm Hàn đưa tay nhìn thoáng qua thời gian, ánh mắt anh ta rơi vào trên mặt Thẩm Kiều. Xem ra bộ dáng cô rất gấp, từ lúc vào anh ta đã thấy cô gấp gáp rồi.

Lí do thì anh ta đại khái có thể đoán được.

Nghĩ tới đây, Dạ Lẫm Hàn mỉm cười nói khẽ: "Đừng gấp gáp, kết quả điều tra đã có, nhưng trước khi tôi đến có để thư ký giúp tôi xử lý. Cho nên hai người có thể chờ một lát được không? Tối nay hai người còn có việc gì à?"

Nghe nói thế thì Tiểu Nhan thay đổi sắc mặt, cô ấy khó xử nhìn Thẩm Kiều, không đợi cô ấy mở miệng là Thẩm Kiều đã nói: "Không có gì việc gấp, nhưng bây giờ cũng không còn sớm, chúng em không muốn làm phiền anh cả trễ như vậy."

"Không sao, anh đã tan làm, buổi tối là thời gian tự do của anh." Dạ Lẫm Hàn nói xong, bỗng nhiên anh ta nghĩ đến gì đó mới mở miệng nói: "Đúng rồi, nếu đã trễ sẽ không an toàn, hay là để anh chở hai người về nhé."

Tiểu Nhan: ".. Phó tổng giám đốc Dạ, Kiều Kiều ở cách đây khá xa. Nếu anh đã biết kết quả vậy cứ nói cho chúng tôi biết trước được không?"

"Chuyện này rất phức tạp, thuật lại bằng lời nói có chút khó, tóm lại... Vẫn là chờ thư ký của tôi tới rồi nói sau."

"Vậy hay là… Để Thẩm Kiều rời đi trước, tôi ở lại chờ thay cô ấy nhé?"

Nói đến đây, đại khái Dạ Lẫm Hàn đã hiểu, anh ta nhìn Thẩm Kiều nói: "Tối nay em còn có việc à?"

Anh ta đã hỏi như vậy rồi thì Thẩm Kiều cũng không lại phủ nhận, cô trực tiếp nhẹ gật đầu nói: "Ừm, tám giờ em còn có việc, cho nên thật xin lỗi."

"Tám giờ hả?" Dạ Lẫm Hàn như có điều suy nghĩ, đột nhiên anh ta nghĩ đến gì đó: "Chẳng lẽ em định đi tham gia buổi tiệc tối sao?"

Thẩm Kiều có chút ngoài ý muốn: "Anh cả cũng biết à?"

"Trùng hợp ghê, buổi tiệc kia anh cũng được mời, em không nói anh cũng quên mất..."

"Ôi! Vậy lát nữa hai người có thể đi chung rồi nhỉ?"

Nói đến đây Tiểu Nhan cũng phần khởi lên, nếu nói như vậy cũng sẽ không sợ chậm trễ thời gian. Bởi vì hai người phải cùng nhau đi tham gia buổi tiệc tối, chắc hẳn là Dạ Lẫm Hàn cũng sẽ không làm chậm trễ thời gian.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi