CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

“Chưa bao giờ có người nào nói với cô rằng đừng bao giờ dùng lại một thủ đoạn hay sao?”

Lần này Hàn Mộc Tử không hề thành công như lần trước.

Dường như Dạ Mạc Thâm đã đoán được hành động của cô từ trước nên đã nhanh chóng ngăn lại được hai chân của cô, nhẹ nhàng phá giải được đòn tấn công của cô.

Sức lực của hai người vốn đã chênh lệch rất lớn. Trước đây Hàn Mộc Tử có thể khiến anh bị thương chẳng qua là vì khi ấy Dạ Mạc Thâm vẫn đang đắm chìm trong hương thơm đó của cô, cộng thêm việc anh chưa từng nghĩ đến khả năng cô sẽ đột nhiên động chân động tay với mình. Kết quả là bị trúng chiêu của cô.

Nhưng lặp lại thủ đoạn ấy đến lần thứ hai thì hiệu quả vô cùng bé nhỏ. Hàn Mộc Tử bị anh giữ chân lại, lập tức biến sắc nói: “Anh mau thả tôi ra.

Dạ Mạc Thâm mỉm cười xấu xa: “Thả ra xong rồi sao? Cô lại tiếp tục dùng chân chào hỏi tôi nữa à? Cô cho rằng tôi ngu ngốc như vậy sao? Sẽ dễ dàng sập bẫy của cô đến thế u?”

Hàn Mộc Tử hít vào một hơi thật sâu để ổn định lại tinh thần.

Cô khẽ cắn môi dưới rồi nhẹ giọng nói: “Anh Dạ, tôi cam đoan sẽ không lặp lại chuyện như này một lần nữa. Xin anh hãy thả tôi ra, chúng ta nghiêm túc bàn chuyện công việc có được không?”

“Bàn chuyện công việc?”

Dạ Mạc Thâm thấp giọng cười một tiếng: “Được thôi, bàn đi.”

Lúc đầu Hàn Mộc Tử đã cho rằng Dạ Mạc Thâm đồng ý rồi. Nào ngờ sau khi dứt lời anh lại chẳng hề có chút thay đổi gì mà vẫn không chế cô như cũ, khiến cô không cách nào động đậy nổi.

Hàn Mộc Tử dùng sức đẩy anh ra nhưng cơ thể của anh vẫn đè nặng trên người cô không chịu nhúc nhích.

“.. Anh Dạ, anh đang nói đùa với tôi đấy à?”

Rốt cuộc ánh mắt của Hàn Mộc Tử trở nên lạnh lẽo.

Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm cũng tối sầm lại. Anh cúi thấp đầu xuống sát vào người cô, chỉ cách cô một khoảng rất nhỏ: “Cô thấy tôi giống như đang nói đùa sao?”

Không khí xung quanh bị sự trầm xuống của anh làm cho đông cứng lại, nhiệt độ dần dần hạ thấp xuống. Toàn bộ căn phòng như → đang ở trong mùa động lạnh giá, khắp nơi đều là băng tuyết bao trùm.

Cộc cộc.

Đúng lúc này, chợt có tiếng gõ cửa truyền vào từ bên ngoài.

Hàn Mộc Tử lạnh giọng nói: “Có người tới “Không có sự cho phép của tôi hẳn là sẽ rồi.

Anh còn chưa kịp dứt lời thì cửa phòng làm việc đã bị người bên ngoài dứt khoát đẩy ra. Hai vị cổ đông trước đó còn tranh chấp không ngừng với nhau mà hiện giờ lại xanh mặt cùng nhau đi vào.

“Chúng ta thử hỏi ý kiến của Tổng giám đốc Dạ về chuyện này xem sao. Dù thế nào thì tôi cũng không đồng ý với ý kiến của ông đâu!”

“Được thôi. Vậy thì cứ đi hỏi ý của Tổng giám đốc Dạ thử xem! Tôi thật sự không tin Tổng giám đốc Dạ sẽ nghe theo lời ông một chút nào!”

Sau đó hai người nghênh ngang bước vào phòng, kết quả lại vô tình nhìn thấy cảnh tượng ở trên ghế sofa liền nhanh chóng dừng bước. Cả hai đều không dám tin tưởng trợn mắt há hốc mồm đứng sững sờ tại chỗ.

Hàn Mộc Tử cắn răng nói: “Chẳng phải anh nói là sẽ không tự ý đi vào hay sao?”

Dạ Mạc Thâm không nhịn được co rút khóe miệng. Hai người này thật đúng là làm anh tức chết rồi!

Đáy mắt ngoan độc của anh hiện lên một tia ranh mãnh. Dạ Mạc Thâm khẽ nhếch khỏe môi, nói: “Chờ tôi một lát.”

Nói xong, bàn tay to lớn của anh lập tức kéo Hàn Mộc Tử ra sau lưng mình, tốc độ cực kỳ nhanh nhẹn. Nhờ vậy, hai ông già kia đều không kịp nhìn rõ mặt của Hàn Mộc Tử.

“Tổng, tổng giám đốc Dạ?”

Một người trong số đó chủ động lên tiếng trước. Ông ta cảm thấy hơi xấu hổ nên vô thức mím chặt khỏe môi lại, để lộ lớp râu ria ở trên mặt.

Người còn lại thì híp mắt cười tủm tỉm: “Ai da, không ngờ Tổng giám đốc Dạ của chúng ta lại…

“Cút ra ngoài. Nhưng chỉ một giây sau, biểu cảm trên mặt hai người kia đều trở nên cứng đờ. Bởi vì Dạ Mạc Thâm đột nhiên không thèm khách sáo mở miệng đuổi bọn họ cút ra ngoài.

Hai người kia đều lập tức biến sắc. Vị cổ động vừa rồi còn cười tủm tỉm giờ đây đã thay đổi thái độ nghiêm nghị nói: “Mạc Thâm Cho dù cậu có là tổng giám đốc thì cậu cũng không thể nói lời hỗn láo với người lớn hơn mình như vậy được? Cái gì gọi là cút đi?”

Mặc dù người còn lại cũng rất bất ngờ nhưng cũng không tỏ thái độ khoa trương như vậy. Ông ta nhanh trí ngăn người còn lại: “Chúng ta phá hỏng chuyện tốt của Tổng giám đốc Da, đương nhiên cậu ấy sẽ không vui vẻ gì. Cho dù có muốn chúng ta cút khỏi đây cũng là điều đương nhiên mà “Ông nói cái gì?”

“Ý của tôi là bây giờ chúng ta có thể cút đi được rồi.”

“Ông ông ông ông, ông bất đồng ý kiến với tôi ở trong công việc thì cũng thôi đi. Nhưng mà đến cả loại chuyện này mà ông cũng muốn.

“Được rồi đó ông già, làm phiền chuyện tốt của người ta còn không mau tránh đi. Nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của Tổng giám đốc Dạ đi, chậc chậc…

Hai người bọn họ thật sự là vừa lôi vừa đẩy nhau đi ra khỏi phòng làm việc của Dạ Mạc Thâm dưới ánh mắt giết người của anh.

Trong mắt của Dạ Mạc Thâm vẫn tràn đầy lạnh lẽo. Không gian chỉ thuộc về riêng hai người bọn họ lại bị kẻ khác đột nhiên xông vào phá rối. Đương nhiên trong lòng của anh sẽ cực kỳ khó chịu.

Ram!

Cánh cửa phòng làm việc lại bị đóng sầm lại. Dạ Mạc Thâm quay đầu nhếch môi mỏng phát hiện Hàn Mộc Tử đã đứng cách rất xa mình. Cô đang đứng cạnh một chiếc ghế sofa khác bận rộn sửa sang lại quần áo trên người mình. Bởi vì vừa rồi bị anh đè xuống sofa nên cả đầu óc và quần áo của cô đều bị rối loạn. Hàn Mộc Tử nghiêm túc chỉnh lại quần áo rồi giơ tay vén mấy sợi tóc lòa xòa ở bên gò má ra sau tai.

Từng hành động giơ tay nhấc chân của cô đều thể hiện khí chất mê người, khiến cho Dạ Mạc Thâm không thể rời mắt khỏi cô.

Mặc dù từ năm năm trước anh đã biết người con gái này rất xinh đẹp nhưng không ngờ sau khi cô thay đổi phong cách lại có sự khác biệt lớn đến vậy.

Mạc Cảnh Thâm như bị ma nhập, nhìn chăm chăm vào Hàn Mộc Tử.

Cho đến khi.

Hàn Mộc Tử sửa soạn xong xuôi rồi quay đầu lại nhìn anh.

“Anh Mạc Thâm à, bây giờ đã có thể nghiêm túc bàn chuyện công việc được chưa?”

Đầu lưỡi của Dạ Mạc Thâm khẽ động đậy. Vì vẫn chưa được hôn cô nên trong lòng anh có chút không thỏa mãn. Thế nhưng mọi chuyện vẫn phải từ từ giải quyết. Ngày tháng còn dài, anh có đủ thời gian để chiếm đoạt toàn bộ thế giới hiện tại của cô.

Nghĩ vậy, Dạ Mạc Thâm ung dung đút tay vào trong túi quần rồi nói: “Đương nhiên.”

Nghe thấy anh nói vậy, Hàn Mộc Tử lại bước chân về phía cửa. Hành động này của cô khiến Dạ Mạc Thâm bất giác cau mày.

Kết quả, Hàn Mộc Tử đi mở cửa phòng làm việc ra rồi mới quay lại. Dạ Mạc Thâm lập tức cười nhạo cô: “Có cần phải sợ tôi đến vậy không? Chẳng lẽ tôi sẽ ăn thịt cô sao?”

Động tác của Hàn Mộc Tử thoáng dừng lại vì lời này của anh. Mặc dù trên mặt cô vẫn bình tĩnh lạnh nhạt nhưng trong lòng lại thầm chửi thề hàng vạn lần. Chẳng lẽ anh không phải như vậy ư?

Vừa rồi lúc đè cô xuống sofa, ánh mắt của Dạ Mạc Thâm giống như một con dã thú.

Có lẽ đây chính là thủ đoạn anh dùng để hạ nhục cô.

Hàn Mộc Tử lấy tài liệu đã chuẩn bị từ trước ở trong túi ra rồi đặt lên mặt bàn.

“Chúng ta có thể bắt đầu được rồi.

Lúc này, Dạ Mạc Thẩm mới bước từng bước đi tới sofa ở phía đối diện cô đặt mông ngồi xuống.

“Liên quan đến bản thiết kế lần này, không biết anh Dạ muốn thiết kế quần áo cho chính mình hay là dành tặng người thân?”

Nghe thấy câu hỏi này của cô, Dạ Mạc

Thâm không nhịn được nhíu mày hỏi lại: “Người thân? Mộc Tử quan tâm đến chuyện gia đình của tôi đến vậy sao?”

Hàn Mộc Tử: “…”

Sau khi im lặng một lúc, cô mới mỉm cười nói: “Anh Dạ hiểu lầm ý của tôi rồi. Với tư cách là nhà thiết kế của anh, tôi có quyền được biết ý muốn hiện giờ đối với quần áo của anh là gì. Còn nữa.. Xin hãy gọi tôi là

Shelly.”

Dạ Mạc Thâm: “Ồ, Mộc Tử không phải là tên của cô ư?”

Mộc Tử đúng là tên của cô, cái tên nhà họ Hàn đặt cho cô từ sau ngày tạm biệt Thẩm Kiều vào năm năm về trước.

Cô nghe Hàn Thanh nói cái tên này là do người nhà họ Hàn cùng nhau nghĩ ra. Nó có ý nghĩ cực kỳ đặc biệt.

Mà đối với Hàn Mộc Tử mà nói, ngoại trừ có một ý nghĩa mà cô không ngờ tới là do người nhà đặt cho thì cái tên này còn đại biểu cho sự sống mới.

Chỉ thuộc về một mình cô… Sự sống mới.

Cô không còn là Thẩm Kiều một lòng một dạ với Dạ Mạc Thâm không chịu từ bỏ của trước kia nữa. Cô nói: “Lúc làm việc thì tôi vẫn thích khách hàng gọi mình là Shelly hơn. Xin cảm ơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi