CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO



Nói cảm ơn cũng vô dụng

Tiểu Nhan và Lãnh Nguyệt Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt tái nhợt, mở to đôi mắt sợ hãi.

Sự việc xảy ra quá đột ngột đến nỗi Hàn Mộc Tử còn không biết lúc này để giày của cô sẽ đột nhiên bị gãy, xung quanh không có gì để nắm lấy nên thân thể cô ngã nghiêng không kiểm soát được.

Cô thậm chí còn không quản bản thân có bị ngã đến vỡ đầu không, trong tiềm thức chỉ có thể đưa tay bảo vệ khuôn mặt.

Tuy nhiên, lúc cô sắp xà vào lòng đất mẹ, cô đã bị một cánh tay kéo lại.

Trong giây tiếp theo, cô ngã vào người Dạ Mạc Thâm. " Tiểu Nhan và Lãnh Nguyệt Nguyệt kinh ngạc, vẻ mặt ngưng trọng. Hàn Mộc Tử tưởng rằng mình sẽ ngã dập đầu chảy máu nhưng không ngờ không thấy đau, mà lại rơi vào một vòng tay ấm áp. Xung quanh đều là hơi thở nam tính mạnh mẽ của Dạ Mạc Thâm đang nằm cổ tay cô.

Một tay anh ôm eo, một tay nhấc cắm của cô lên. “Không sao chứ?” Giọng anh không kiên nhẫn, sắc mặt tái nhợt như bị doạ sợ.

Hàn Mộc Tử vẫn còn đang sợ hãi, tim đập thình thịch, vô thức lắc đầu. “Tôi không sao”

Dạ Mạc Thầm nhìn một hồi, đột nhiên duỗi tay ra ôm cô vào lòng.

Bup!

Đúng vào thời điểm này, hiệu ứng ánh sáng sân khấu đã tắt, khán phòng chìm vào bóng tối.

Nơi nào cũng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Hàn Mộc Tử chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình, và yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của người kia.

Cô bị Dạ Mạc Thâm ôm chặt trong vòng tay anh, nhiệt độ trên người anh không ngừng tăng lên, bao quanh lấy cô. Dạ Mạc Thâm ôm cô càng lúc càng chặt, chặt đến mức như muốn khảm cô vào ngực.

Nhưng... không biết tại sao, Hàn Mộc Tử lại không đẩy ra.

Và vào lúc này, cô đột nhiên cảm nhận được sự lo lắng của Dạ Mạc Thâm.

Khi anh kéo cô lại, khuôn mặt tái nhợt của anh cho thấy anh đang lo lắng cho cô.

Tiếng nhạc giống như âm thanh ding-dong đặc biệt yên tĩnh, từng nhịp một như đánh vào tim của Hàn Mộc Tử.

Người ôm cô không nhúc nhích, thật lâu sau mới cúi đầu xuống, đôi môi mỏng hôn nhẹ lên tóc cô. Sự đụng chạm rõ ràng này khiến các giác quan của Hàn Mộc Tử trở nên vô cùng nhạy cảm, cô đột nhiên hoàn hồn lại, chỉ thấy mình vẫn đang ở trong vòng tay của Dạ Mạc Thâm. Nhưng khi nghĩ đến những gì anh đã nói với mình trước đây, lại nhìn hiện tại hai người ôm nhau tình tứ như vậy, cô đẩy anh ra rồi đứng lên. “Cảm ơn, cậu Dạ

Hàn Mộc Tử sửng sốt tìm chỗ ngồi xuống, sau đó cô phát hiện gót giày của mình đã bị gãy.

Gì nữa đây? Chất lượng đôi giày này sao có thể tệ như vậy chứ?

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử mím môi, đang suy nghĩ không biết tý nữa đi làm sao thì giọng nói trầm thấp của Dạ Mạc Thâm truyền đến bên tại cô. “Lời cảm ơn bằng miệng vô dụng lắm.”

Trong bóng tối hơi thở ấm áp phả ra từ sau tai, Hàn Mộc Tử hơi nhíu mày.

Cô cắn chặt môi dưới, giả vờ như không nghe thấy lời của Dạ Mạc Thâm.

Sau đó, các hoạt động trên sân khấu bắt đầu, nhưng dưới khán đài vẫn còn tối om, mọi người ngồi im lặng. Tiểu Nhan và Lãnh Nguyệt Nguyệt ngồi bên cạnh Hàn Mộc Tử có lẽ vì đang hoảng sợ nên im lặng không dám nói lời nào.

Nếu không phải Hàn Mộc Tử biết bọn họ đang ngồi bên cạnh cô, có lẽ cô đã nghĩ rằng chỉ có một mình cô đến đây!

Thời gian trôi qua, hoạt động biểu diễn dạo đầu trên sân khấu cũng kết thúc, hiện trường lại chìm vào im lặng. Hàn Mộc Tử tính toán thời gian, bây giờ cũng sắp đến lúc Lâm Tinh Hỏa và Triệu Như Ý lên sân khấu rồi.

Chương trình đã sắp xếp để bọn họ cùng nhau, vì vậy sẽ có một buổi biểu diễn trong thời gian tới.

Hàn Mộc Tử nhịn không được nhìn thoáng qua Tiểu Nhan.

Hôm nay Tiểu Nhan đến đây vì muốn nhìn thấy Triệu Như Ý xấu hổ, nhưng tin tức cô nhận được là váy đã được mua và giao cho Triệu Như Ý, mặc dù Hàn Mộc Tử cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng... đêm nay Tiểu Nhan có thể phải thất vọng rồi. Âm nhạc vang lên, Triệu Như Ý và Lâm

Tinh Hoả từng người từ từ xuất hiện ở giữa sân khấu, mỗi bên một người.

Để phù hợp với chiếc váy lấp lánh ánh sao của Lâm Tinh Hoả, nhãn hiệu đã đưa cho cô ta kiểu dáng ngôi sao có phong cách đặc biệt nhất năm nay, còn Triệu Như Ý thì thực hiện theo thỏa thuận ban đầu.

Với sự hò hét của fan dưới sân khấu, bầu không khí của hiện trường được đẩy lên cao trào.

Dáng vẻ của Triệu Như Ý và Lâm Tinh Hoả càng trở nên rõ ràng dưới ánh đèn. Hàn Mộc Tử nhìn thấy chiếc váy trên người của Triệu Như Ý là màu xanh nước biển, hoàn toàn khác với màu xanh da trời của Lâm Tinh Hoả.

Nhưng có những điểm giống nhau về cách may.

Lúc này, có một người còn sốc hơn cô.

Dưới khán đài, Tiểu Nhan trực tiếp đứng lên. Cô ấy vô cùng kinh ngạc nhìn bộ váy của Triệu Như Ý, hai mắt mở to: 'Chuyện này sao có thể? “Ai vậy? Sao đột nhiên đứng lên thế?" Có người phàn nàn, Hàn Mộc Tử nhanh chóng kéo Tiểu Nhan ngồi xuống.

Sau khi Tiểu Nhan ngồi xuống, trên mặt cô ấy đầy vẻ bất bình, tay siết chặt lấy cánh tay của Hàn Mộc Tử, nghiến răng nghiến lợi: “Mộc Tử, chuyện này là sao vậy? Cái váy đó...

Hàn Mộc Tử đã sớm nghe Lâm Tinh Hoả nói chuyện này, nên lúc này cô rất bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Chuyện đã đến nước này cho dù có thắc mắc gì chúng ta hãy đợi đến khi kết thúc rồi hãng nói."

Tiểu Nhan rất tức giận, nhưng sau khi nghe Hàn Mộc Tử nói, cô ấy cố đè nén oán hận trong lòng xuống nhưng cũng không còn tâm trạng xem tiếp nữa.

Hàn Mộc Tử đương nhiên biết cô ấy đang tức giận, nhưng mọi chuyện đã phát triển thành như vậy, không cách nào thay đổi được, chỉ có thể thì thầm: “Đừng nóng giận, có gì một lát nữa chúng ta nói chuyện.

Cho đến khi kết thúc, đèn xung quanh đã được bật sáng, buổi phỏng vấn bắt đầu.

Các phóng viên ở các toà soạn lớn đặt câu hỏi với hai người trên sân khấu và sau đó chụp ảnh trong năm phút.

Lợi dụng lúc mọi người đang lộn xộn, Tiểu Nhan tức giận nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? Chiếc váy đó rõ ràng đã được mua rồi mà? Sao giờ lại ở trên người cô ta? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây? Mộc Tử!

Hàn Mộc Tử nhớ lời của Lâm Tinh Hoả đã nói với cô, thế là chuyển lại lời của Lâm Tinh Hỏa cho Tiểu Nhan nghe. "Chuyện là vậy đó, cái khác thì mình cũng không rõ. “Tôi khinh! Việc này sao có thể chứ? Chiếc váy đó do Hàn Thanh mua lại, chẳng lẽ Hàn Thanh đưa cho Triệu Như Ý à? Khỉ thật! Sao ánh mắt của anh ta lại kém như vậy? Vậy mà anh ta lại đưa váy cho Triệu Như Ý?”

Hàn Mộc Tử: “... Không phải anh ấy đâu, chuyện này có hơi phức tạp, chúng ta xem thử tình hình đã rồi từ từ nói sau.”

Mặc dù Tiểu Nhan rất tức giận nhưng cô cũng không hỏi thêm nữa, chỉ trầm mặc. Nếu Hàn Thanh tặng Triệu Như Ý cái váy đó, thì... sau này cô sẽ không coi anh ta là nam thần nữa.

Nam thần sẽ không làm chuyện mất hết phẩm chất như vậy!

Lúc này, trên sân khấu đã bắt đầu khẩu đặt câu hỏi.

Có thể một số người muốn săn tin hot nên hỏi Triệu Như Ý vài câu hỏi: "Cô Triệu, tôi nghe nói cô tham dự buổi ra mắt sản phẩm mới này bởi vì cô thích nhãn hiệu trang sức này. Nhưng nếu cô thích nhãn hiệu trang sức này như vậy, tại sao cô lại mặc hàng nhái cao cấp đến đây vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi